Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nói: “Ở dưới này nghiêm túc xem xét kiểm điểm, sau này không biết chừng sẽ có ngày ta độ hóa ngươi. Dù sao thì loại sinh vật vừa vô sỉ không biết xấu hổ vừa hung tàn đẫm máu như ngươi cũng không có nhiều, về sau chưa biết chừng có thể phát huy được tác dụng.”
Sau đó hắn không nói được nữa, lông tơ thi nhau dựng thẳng, cảm thấy khí lạnh lan tỏa từ đầu xuống chân.
Hắn nhìn thấy trong mảnh minh thổ kia có một bàn tay trắng xám không có chút huyết sắc nào thò ra, sau đó túm lấy một góc của quan tài đá, cứ như thế chậm rãi kéo nó tiến vào trong minh thổ.
Sở Phong trông thấy một màn này liền nhảy dựng lên, cong mông chạy trốn vào trong rừng, trên đường không ngừng ném ra thần nam châm về phía trước để bố trí truyền tống vực, sau đó lập tức nhảy vào, bỏ trốn mất dạng.
Thời khắc cuối cùng, hắn chỉ nghe thấy âm thanh gầm thét phẫn nộ của Cửu U Chích: “Cổ Trần Chu, ta X ông nội nhà ngươi, ta sẽ còn quay lại!”
Sở Phong nghĩ nghĩ, hóa ra gia hỏa kia thực sự là bò ra từ nơi này, cũng không biết có phải mất cả một vạn năm để leo lên không, nếu thực sự là như vậy... có lẽ hắn đã đánh nó về điểm xuất phát luôn rồi.
Quan tâm làm gì nha! Sở Phong chạy trốn, hắn muốn tìm một nơi có thể trốn tránh, sau đó quan sát động tĩnh một chút, xem xem quyền kinh đặc thù mà hắn lấy được từ chỗ Cửu U Chích rốt cuộc là như thế nào.
Sở Phong đứng trên một ngọn núi cao cách đó mấy chục dặm nhìn ra xa, chỗ hố trời ngoài dâng lên một mảnh âm vụ màu đen và truyền ra tiếng quạ kêu làm cho người rùng mình thì không còn gì khác, không xảy ra chuyện lạ gì khác, một lát sau yên tĩnh trở lại.
Hắn lại đợi thêm rất lâu sau đó mới đi giải quyết hậu quả, thanh trừ các loại thần từ thạch.
Sau đó hắn đi núi Lôi Kích một chuyến, xóa hết vết tích, lúc này mới trở về bộ lạc.
...
“Thiếu âm, thiếu dương, ai mạnh ai yếu, âm dương tương tế, thiên thượng xưng vương!”
Trong thần miếu, Sở Phong đang giày vò khốn khổ, trở về từ hố trời được hai ngày rồi, hai ngày nay hắn vẫn đang nghiên cứu Thái Dương Tế Thân Thuật, đoán rằng quyền kinh cổ quái kia phải có sự hòa hợp lẫn nhau giữa âm và dương.
Kết quả, hắn lại tự đốt chính mình, ngũ tạng lục phủ đều đang bị đốt cháy, hơn nữa không chỉ một lần, hắn mấy lần hóa thân thành một người lửa.
May mà còn có Tiểu Ngư Quyền, Sở Phong diễn luyện một phen, làm lắng lại ánh lửa của mặt trời, hiện tại hắn đoán chắc là có thể xưng Tiểu Ngư Quyền là Thiếu Âm Quyền.
“Con Cửu U này chỉ đưa cho ta Thái Dương Tế Thân Thuật, chẳng lẽ chỉ là một môn công phu hại người? Thế nhưng là nó có thể mở ra tiềm năng của một người trong nháy mắt, quả thực bất phàm.”
Sở Phong phỏng đoán, nghiên cứu lâu như vậy vẫn không có đầu mối.
Cái gọi là thiếu âm và thiếu dương phải dung hợp thành một, chỉ là ý nghĩ của riêng hắn mà thôi, suýt chút tự nung chết chính mình.
Còn nữa, cái gọi là Thiếu Dương Quyền kia cũng chính là Thái Dương Tế Thân Thuật, cũng không thể luyện riêng, mỗi lần đều tràn ngập hung hiểm.
“A, có chút khác biệt!”
Cho đến khi bốn ngày đã trôi qua, Sở Phong cảm nhận được có sự khác thường, mỗi lần đều làm bỏng chính mình, chỉ sau khi khôi phục lại, hắn mới cảm thấy thân thể của mình ấm áp, liên tục mấy ngày sau, tinh lực của hắn dồi dào vô bỉ.
Trong lúc nhất thời, Sở Phong không còn nhíu mày, khuôn mặt nhỏ vô cùng xán lạn, cười giống như một con hồ ly vừa trộm được gà.
“Nhị đệ, ngươi thằng cháu trai này thật không phải là thứ gì, lúc ấy muốn hại ta, nhưng ngươi không ngờ ta lại phát hiện diệu dụng, thì ra đây là bí mật của các ngươi!”
Sở Phong vững tin, thứ này hữu dụng, hơn nữa lại có tác dụng lớn, nói là giá trị liên thành cũng không đủ.
Thử nghĩ, nó có thể khai thác những điểm huyền bí trong cơ thể, mở ra kho báu trong cơ thể mỗi người, từng bước một mở ra phong ấn, phóng thích tiềm năng, đây là chuyện kinh người đến nhường nào?
Tiến hóa vốn là phải phá vỡ gông cùm xiềng xích trong thân thể, không ngừng thực sự chuyển tiếp về cấp độ sinh mệnh.
Thái Dương Tế Thân Thuật này hiệu quả tuyệt hảo!
Nếu có người không có hiểu biết mà tùy tiện vận chuyển phương pháp này có thể sẽ hại chết chính mình,
Thế nhưng là nếu có thể kiên trì nổi vậy thì sẽ có được rất nhiều chỗ tốt.
Con Cửu U kia chỉ có một ít lời nói là thật, kiên trì vận chuyển loại phương pháp này càng lâu thì càng có nhiều chỗ tốt đối với bản thân.
Nhất là Sở Phong nắm trong tay Thiếu Âm Quyền Kinh, thời khắc mấu chốt không thể nhịn được nữa có thể cưỡng ép dập lửa, không cần lo lắng Thái Dương Tế Thân Thuật đốt chính mình thành tàn phế.
“Nhị đệ, cám ơn phần lễ trọng này của ngươi, khó trách sau khi ngươi biết ta có luyện Thiếu Âm Quyền lại khó chịu giống như ngậm phải giày thối, thì ra là thế a.”
Phương pháp hô hấp tối thượng là căn bản, mà loại kỳ ảo này chính là sự phụ trợ và một đoạn đường tắt ngắn trên con đường tu hành, là sự tồn tại có tính tất yếu.
“Văn minh tiến hóa thời đại Tiền Sử thật đúng là khác loại và xán lạn, ta còn muốn lại có được thêm mấy loại thuật pháp tương tự.”
Sở Phong rất vui vẻ, lần này không có phí công bị giày vò, thu hoạch vô cùng lớn.
Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều phải đốt cháy mình một chút, rèn luyện tiềm năng trong tế bào trên toàn thân, làm nó tự nhiên chảy ra từng tia từng sợi.
Đương nhiên, phương pháp hô hấp là căn bản, là đạo lý đúng đắn nhất của tiến hóa!
Hiện tại không có Đông Thanh ở bên người, Sở Phong cũng không cần lén lút luyện, từ Đạo Dẫn tới Đại Lôi Âm, mỗi lần đều sẽ duy trì trong thời gian rất dài.
Thân thể trẻ thơ này bắt đầu luyện phương pháp hô hấp lại từ đầu, vô cùng hợp với hơi thở mạnh mẽ trong thời kỳ còn non của sinh mệnh.
Sở Phong cảm thấy, hiện tại hắn luyện loại phương pháp hô hấp tối thượng như Đạo Dẫn càng thêm phù hợp với hắn, hiệu quả kinh người.
Bị nhặt đem về bộ lạc hơn hai tháng, hắn đã có thể chạy như gió, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt mà cường tráng, dám nhảy vọt trên vách núi cheo leo, giống con vượn núi linh hoạt.
Lúc hắn vung nắm đấm, thân thể nho nhỏ thế mà lại phát ra tiếng gió và sấm chớp, nếu để cho người ta nhìn thấy nhất định sẽ rất giật mình, đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại có loại năng lực này thì quá kinh người.
Trong vòng một tháng sau đó, ngoài việc mỗi ngày vận chuyển phương pháp hô hấp vào sáng sớm, sau đó luyện quyền ra, Sở Phong còn phân tích những khoáng vật mà Đông Thanh để lại.
Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên lên núi, nghiêm túc so sánh, tìm kiếm cái gì đó.