Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đông Thanh trực tiếp cười, đương nhiên là không phải cười không lộ răng, cũng không phải phì một tiếng cười khẽ, mà là ồm ồm, sau đó như là tiếng đá va chạm với kim loại, chấn động đến khiến cho người ta nhức hết cả màng nhĩ.
“Ngươi thật đúng là mạnh miệng, đừng để bị người ta đập một cái bay mất ở trong đó là được, tiểu thư nói, thời gian trúc cơ của ngươi ngắn ngủi, còn nhỏ hơn so với bọn chúng một chút, có thể còn sống sót ở trong đó là được, không cầu ngươi chiến thắng bất kỳ người nào.”
Răng trong miệng lớn như chậu máu của Đông Thanh trắng bóc, rất khiêm tốn bảo Sở Phong lần này đừng chết ở trong đó là được.
Sở Phong một trăm hai mươi lần không phục, còn phải giết hết tất cả mọi người chứ.
“Được rồi, chúng ta hiểu, chắc là một tên ngươi cũng không thắng được.” Đông Thanh nói.
“Lẽ nào lại như vậy!” Sở Phong giơ chân, nói thế nào hắn cũng là một người thành công xông vào luân hồi, chẳng lẽ sau khi tiến vào dương gian sẽ thua dưới tay một đám tiểu yêu nghiệt?
Hắn lại nói: “Ta muốn xông vào, hàng phục tất cả bọn họ để họ trở thành tiểu đệ, tiểu muội của ta, thừa dịp bọn họ chưa đủ lớn, xây dựng nên thân ảnh vĩ ngạn của ta trong lòng bọn họ, để tương lai họ làm việc cho ta!”
“Đừng có nằm mơ, tỉnh một chút, ngươi cho rằng cháu nội ruột của Thiên Tôn và đệ tử cốt cáng mà cả một tộc dùng toàn lực để bồi dưỡng đều là loại dễ ở chung hử? Quá ngây thơ, còn muốn để bọn chúng đi theo ngươi? Ngươi nói xem sư môn của bọn chúng sẽ có cảm tưởng gì, đoán chừng sẽ truy sát ngươi khắp thiên hạ!”
Đông Thanh nghiêm khắc thông báo, đám người này có kẻ là đi ra từ trong động tiên, có kẻ là được chí bảo của đất trời tẩm bổ hai năm trở lên, còn có người đã bắt đầu được bồi dưỡng ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ, cả đám đều quá nghịch thiên.
“Về phần ngươi, mới dùng khoáng vật hiếm có màu đen kia chưng nấu trong ba tháng mà thôi, cơ sở còn cách kiên cố rất xa.” Đông Thanh tiến hành so sánh sự đối lập một cách rất trực quan.
Sở Phong không còn gì để nói, đã biết rõ hắn vẫn chưa đủ mạnh, nhất định phải nhét hắn đi vào chịu ngược đãi sao?
Chỉ có điều hắn cũng không luống cuống, rất muốn đi vào, người khác rèn giũa bản thân, tranh giành tạo hóa bên ngoài, hắn lại là muốn xem ổ rồng như lò nung, nung luyện bản thân!
Đây cũng không phải là ổ rồng rách nát kia ở Đông Hải của Địa Cầu, ổ rồng ở vùng đất này lợi hại hơn, là một cái hang rồng siêu cấp lớn, không chỉ có một con rồng đậu lại ở đây, hơn nữa còn có thiên long, có thể thấy đây là phúc địa (2) bực nào!
(2)Phúc địa: đất lành
Ngay lúc Sở Phong đang suy nghĩ lung tung thì đã đến gần mục đích.
Phía trước, ngọn núi màu đen giống như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng mây xanh, núi lớn ở chỗ này đều dựng đứng kinh người, ở giữa không trung nhìn lại, giữa sườn núi có từng tia sương mù, hơn nữa còn đen ngòm, đây là rất nhiều ngọn núi đâm lên từ trong vực thẳm sao?
“Địa thế hiểm ác a.” Sở Phong thở dài.
Tiếp tục bay đi, không ngừng tiến về phía trước.
Xuất hiện một mảnh núi lớn màu đen, tất cả đều dựng đứng, giống như là cây cột chống trời, nguy nga hùng vĩ, mang cho người ta cảm giác bị áp bách vô tận.
“Đến rồi, chính là phía trước.” Đông Thanh nói.
“Chúng ta phải len lén lẻn vào sao?” Sở Phong hỏi.
Đông Thanh lắc đầu, nói: “Không cần, ta mang pháp tướng của tiểu thư đến, đến lúc đó ngươi quang minh chính đại đi vào là được, tự bảo vệ chính mình cho thật tốt.”
Điều này khiến Sở Phong động dung, thực lực của tiên tử thần miếu lại mạnh mẽ đến như vậy, có thể tham dự vào tranh đấu ở cấp độ Thiên Tôn?
Đông Thanh rất chân thành khuyên bảo Sở Phong, đây là khảo nghiệm lần đầu tiên và cũng là lần quan trọng nhất của hắn, qua ải này mới có thể trở thành người kế thừa thân phận thủ hộ giả trong mạch này của các nàng.
Sở Phong nhăn cái mũi, lầu bầu nói: “Bảo ta làm tương lai bảo mẫu, hay là muốn ép để cho ta biển thủ a?”
“Ngươi nói cái gì? !” Quả đấm to lớn kia của Đông Thanh lại suýt chút nữa nện xuống, mắt to như chuông đồng trừng tròn vo.
Sở Phong gượng cười, nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói: “Không có việc gì, ta là nói em bé cưỡi chó kia.”
Nơi xa, một đứa bé con dáng vẻ chừng hai ba tuổi, cưỡi ở trên người một con chó lớn màu vàng kim, bay qua trời cao, khí thế của con chó kia phi phàm, đầu vuông tai to, cái đuôi giơ lên cao cao, giống như là một cây trường thương màu vàng kim, vô cùng thần võ và hung mãnh.
Con chó lớn màu vàng kim kia ở cấp độ Thần Vương!
Cái này khiến ngay cả Đông Thanh cũng động dung, nhìn về phía trước.
“Đây là một con Thiên Cẩu? !” Ánh mắt Sở Phong sắc bén, hắn nhìn chằm chằm con chó lớn màu vàng kim, lại nhìn về phía đứa bé trên lưng chó kia.
Đông Thanh gật đầu, nói: “Ừm, là một con Thiên Cẩu, đây là truyền nhân của Thái Vũ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất mạnh rất nghịch thiên, được ký thác kỳ vọng.”
Trong lòng đứa bé ngồi trên người con chó lớn màu vàng kim có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía bên này, nói: “Nhìn cái gì, ngươi là con cháu nhà ai?”
“Rửa sạch lỗ tai, ta chính là Đại Đức Thiên Tôn đây!” Sở Phong há mồm nói ra, sâu trong đáy lòng của hắn có sát ý xao động, thật sự là vừa đúng dịp, gặp phải nhân tài kiệt xuất cốt cán của một mạch Thái Vũ Thiên Tôn, hận không thể lập tức chém giết!
“Thôi đi, nói phét lác gì thế, còn Thiên tôn, sau khi tiến vào ổ rồng, tốt nhất là ngươi nên khiêm tốn một chút!” đứa bé trên người con chó lớn màu vàng kim chỉ hắn.
“Chó con, chúng ta sẽ gặp nhau trong ổ rồng!” Sở Phong phất phất tay với nó.
“Ngươi nói cái gì? !” Truyền nhân cốt cáng một mạch của Thái Vũ trợn mắt nhìn, sát ý sôi trào, đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với nó như thế, lại dám khinh nhờn.
Phốc phốc.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ, hai cô bé mặt mũi tươi tắn, hơn nữa không khác nhau chút nào, ở nơi đó khí chất thần tiên tư chập chờn, là một cặp song sinh, nhìn rất nhỏ.
Sở Phong quay đầu, cũng mỉm cười đáp lại, nhưng là trong lòng lại có chút khiếp sợ, hắn cảm ứng được hơi thở luân hồi, đây tuyệt đối là người chuyển sinh!
Hắn ý thức được, chuyến đi ổ rồng lần này rất không đơn giản, lại gặp phải một cặp tỷ muội song sinh, cùng là người luân hồi!
Sau đó, trong lòng hắn chấn động, nhớ lại chuyện xưa năm đó, hắn từng ăn cướp ở gần tượng đất cuối đường luân hồi, từng nhìn thấy hai nữ tử là một cặp song sinh, phong thái tuyệt thế.
Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ là các nàng?