Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2173 - Chương 2173: Anh Hùng Trong Thiên Hạ Đều Rơi Vào Bẫy Của Ta (1)

Thánh Khư Chương 2173: Anh hùng trong thiên hạ đều rơi vào bẫy của ta (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một canh giờ trôi qua, Lôi tộc mới phát giác thấy là lạ, mấy vị tộc lão từ đầu đến cuối không trở về, trong tộc không yên lòng, cuối cùng phái người đi.

Sau khi Sở Phong nhìn thấy Lôi Giao và bảy người khác, sắc mặt nghiêm túc, lặng yên truy đuổi, bọn chúng muốn đi tiếp ứng mấy vị tộc lão, đã bắt đầu lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

“Lôi Giao, quay lại đây!” Trong bóng tối, Sở Phong xuất hiện, chặn bọn chúng lại trong núi rừng.

“Tinh quái, oắt con, ngươi thế mà lại xuất hiện ở đây?” Ánh mắt Lôi Giao lạnh lùng.

“Đưa các ngươi lên đường!” Sở Phong nói, quả quyết ra tay.

“Ngươi!” Lúc Lôi Giao công kích lại phát hiện không thể động đậy, trong lòng y vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thay đổi được cái gì, bị người ta bêu đầu!

Sau đó, những người khác cũng bị chém đầu.

Ngân Bức lao xuống, chia nhau ăn xác của bọn chúng.

Sở Phong thong dong đi xa, trở lại bộ lạc, không có tiếp tục đi giết người.

Hai ngày sau đó, nội bộ Lôi tộc có chút sợ hãi, trong tộc tổn thất hơn mười vị cao thủ khiến cho bọn chúng sợ hãi!

Sau năm ngày Đông Thanh trở về, câu nói đầu tiên sau khi nhìn thấy Sở Phong là đã đến lúc vào ổ rồng!

Đi vào ổ rồng, va chạm với mấy tên yêu nghiệt còn nhỏ để lấy được tạo hóa của Chân Long, đây là một cơ duyên to lớn, đương nhiên sơ sẩy một cái cũng có thể sẽ chết ở nơi đó.

Sở Phong nói: “Đông Thanh tỷ, trước khi đi phải giải quyết một chút phiền toái giúp Cơ tộc, phòng ngừa sau khi chúng ta đi lỡ như xuất hiện tai hoạ ngầm.”

Trước lúc đi vào sâu trong dãy núi, hắn phải giải quyết xong vấn đề bộ lạc này, lỡ như bị người ta huyết tẩy, bị bộ lạc lớn chinh phạt, vậy đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.

Hắn nhanh chóng nói ra chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, lo lắng Lôi tộc vẫn không an phận như trước, thậm chí dính dáng đến bộ lạc lớn ở chỗ sâu trong bình nguyên.

Hắn cảm thấy Lôi tộc dám hống hách như thế, hơn phân nửa là có chỗ để dựa vào.

Đông Thanh nhẹ gật đầu, nói: “Ta đi đến đó một lần.”

Nói xong, nàng ta bay vút lên trời, vọt thẳng ra ngoài núi, mục tiêu là bộ lạc lớn trong dải đất bình nguyên.

Tại mảnh Biên Hoang này, người thuộc cấp độ Kim Thân cũng không bay lên được, Á Thánh thì còn miễn cưỡng bay được, nhưng cũng không phải là bay rất mượt mà, bởi vậy một khi có người có thể bay trên trời thì chắc là cao thủ.

Trên đường Đông Thanh bay qua có một số bộ lạc gần đó kinh hô.

Sở Phong tìm đến chỗ cơ Hải Sơn và mấy vị tộc lão, thông báo với bọn họ hắn muốn rời đi một đoạn thời gian với Đông Thanh, cũng nói rõ, không cần lo lắng giữa các bộ lạc xảy ra chiến tranh, phiền phức đã được giải quyết.

Ngày đó, Đông Thanh từ bình nguyên trở về, lúc đi qua bộ lạc Lôi tộc thì hạ xuống, từng ở đó bộc phát một tia uy áp kinh khủng, trên dưới Lôi tộc đều hoảng sợ.

“Đi, đến lúc lên núi rồi, chỗ ổ rồng kia hiện đang vô cùng náo nhiệt, đồng thời cũng rất nguy hiểm.” Đông Thanh chuẩn bị mang Sở Phong lên đường.

Trước khi đi, Đông Thanh tiến vào trong thần miếu, trịnh trọng mà nghiêm túc ra tay, muốn lấy đi bức tượng đắp duy nhất kia.

Xoát một tiếng, tượng thần không khác tiểu thư nhà nàng ta chút nào, chỉ là khuôn mặt mơ hồ kia không ngừng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành cao bằng nắm đấm, rơi vào giữa hai tay của nàng ta, được nàng ta đặt vào trong hộp ngọc một cách thận trọng.

Sở Phong nhìn rõ ràng, nói: “Đây là chí bảo hay sao? Sao trước kia ta nhìn không ra, thật sự nên nghiên cứu cẩn thận một chút.”

Trong mắt của hắn tràn ngập tiếc nuối, giờ càng là duỗi bàn tay nhỏ ra muốn sờ một chút, kết quả móng vuốt nhỏ của hắn bị Đông Thanh trực tiếp gạt qua một bên.

“Đây là pháp tướng của tiểu thư, ngươi thật là to gan, muốn sờ lung tung hả?” Đông Thanh giống như cười mà không phải cười, lại nói: “Dù là tiểu thư đang ở trong núi sâu cách đây mấy triệu dặm (1), cũng có thể có cảm ứng trong lòng, đến lúc đó sẽ trừng trị ngươi.”

(1)Dặm: đơn vị đo chiều dài, một dặm bằng nửa km.

“Thật? Vậy ta càng muốn sờ sờ một cái xem sao.” Sở Phong ở nơi đó kích động, trong mắt to phóng ra quang mang.

“Ầm!”

nắm đấm lớn như nồi đất kia rơi vào trên đầu của hắn, suýt nữa là đập hắn vào trong đất, hắn nhanh chóng quả quyết ngậm miệng.

Trên thực tế nội tâm của hắn tương đối không bình tĩnh, tòa miếu nhỏ này đã tồn tại từ xa xưa, vô cùng cổ xưa, kể cả tượng thần kia, còn vị tiểu thư kia rốt cuộc lớn bao nhiêu?

Sở Phong chỉ biết nàng là người chuyển thế, tuổi tác ở kiếp này cũng không lớn.

Biên Hoang, đường núi hoang vu vô tận, núi rừng hung hiểm không thấy đầu cùng, còn có vô số đầm lầy, liên miên không dứt.

Đây giống như là một mảnh di khí, không thấy có người ở, không có thành trì, chỉ có cảnh tượng nguyên thủy đập vào mắt, có vài nơi có ác thú khiến cho ngay cả Đông Thanh cũng phải kiêng dè, cần đi vòng từ xa.

Tỉ như, một ít khu vực có núi lửa hoạt động, ở trong có cổ thú ẩn núp, trong ánh lửa dung nham phun ra nuốt vào, xông thẳng lên trời cao.

Mà trong núi cũng có khu vực có hồ lớn màu đen, dâng lên âm vụ đầy trời, bao phủ nhật nguyệt.

“Đông Thanh tỷ, lần này ổ rồng bị đánh hạ chưa, có những gia tộc nào tới, rốt cục có có bao nhiêu con Chân Long non, có mấy tiểu yêu nghiệt muốn đi vào mài giũa?”

Thần sắc của Đông Thanh cực kỳ nghiêm túc, nói: “Không hề ít, có lẽ là có vài con rồng con, về phần yêu nghiệt ngút trời tiến vào trong ổ rồng ma luyện chắc là có mười tên.”

“Nhiều như vậy?!” Sở Phong cảm thấy cực kỳ bất ngờ, vốn dĩ hắn tưởng rằng cùng lắm chỉ có vài đạo thống đến, không ngờ tới cuối cùng lại có mười tên kỳ tài?

Không cần suy nghĩ nhiều , bất kỳ kẻ nào có thể tiến vào ổ rồng để mài giũa thì tư chất tự nhiên nhất định là đều tốt đến dọa người, nếu không căn bản là không có tư cách, sư môn không vứt nổi mặt mũi kia.

“Sợ hãi?” Đông Thanh cười toe toét miệng rộng hỏi.

Thế núi gần đó dốc đứng, từng tòa núi hùng vĩ nguy nga mơ hồ mà hào hùng, như từng con hung thú lớn đang ngủ say, mang đến áp lực cực lớn cho người khác.

Lúc này đã đến gần dải đất kia, không cách nhau quá xa.

“Sao ta lại sợ?” Sở Phong vỗ bộ ngực, cười nói: “Anh hùng trong thiên hạ đều rơi vào bẫy của ta hết!”

Hắn làm bộ ra vẻ phóng khoáng, nhưng là nhìn kiểu gì thì cái rắm hơi lớn như thế cũng có chút buồn cười, lại thêm đôi mắt to phóng ánh sáng lung tung, khiến cho người ta cảm thấy giống tên trộm.

Bình Luận (0)
Comment