Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chuyện này tự nhiên chưa xong, ta sẽ phản ánh với các vị chủ tế, phản ánh lên bộ lạc lớn ở phía trên, Lôi tộc phá hư quy tắc, nhất định phải nghiêm trị.”
Có người không cam lòng, nói: “Nghiêm trị cái gì, đến cuối cùng khẳng định là sấm thì to mà mưa thì nhỏ, Lôi tộc có người thoát khỏi vùng núi này, đi vào chỗ sâu trong bình nguyên, trở thành cao thủ, các bên đều sẽ cho chút mặt mũi.”
“Không sao, trên núi phía sau của chúng ta có thần miếu, chờ vị tiên tử kia trở về, ai cũng không sợ nữa.” Tộc lão nói nhỏ.
Về phần thần miếu, đã lụi bại vô số năm, sớm đã là phế tích, mấy năm trước ba chủ tớ Đông Thanh đến, mới khiến cho nơi đó khôi phục sức sống.
Có điều vẫn luôn đối ngoại rất khiêm tốn, trừ bọn người Cơ Hải Sơn ra, những bộ lạc khác bên ngoài không ai biết các nàng là cao thủ.
Một đám người vây quanh bên người Lục thúc gia, phát hiện ông đã ổn định lại, cái chân bị gãy đang lành lại rất tốt.
Đồng thời, cũng có người hỏi Sở Phong, phù văn trên đất là chuyện gì?
“Thần từ thạch mà Đông Thanh tỷ giao cho ta bị ta chôn ở trong thôn, có thể hình thành trận vực.” Sở Phong vung nồi lên người đám Đông Thanh (3).
(3)Ở đây có nghĩa là đẩy mọi chuyện lên người người khác.
...
Ban đêm, ngọn lửa phía trước bộ lạc bùng lên, sau khi đám người Cơ tộc ăn cơm tối xong ngồi vào thương thảo, vẫn cảm thấy phẫn nộ như trước, người Lôi tộc ăn hiếp người quá thể.
Sở Phong đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường, muốn đi cho Lôi tộc một bài học.
Nhưng mà đúng lúc này, hắn cảm thấy là lạ, bầu trời tối sầm lại, trăng sao lập tức bị che khuất, giăng ra một vùng bóng đen rộng lớn, cũng kèm theo tiếng vỗ cánh.
“A...”
Rất nhiều người ngẩng đầu, sau đó kêu to lên, một vài đứa nhỏ bị kinh sợ.
Đó là đàn dơi nhiều đến không thấy điểm cuối, mỗi một con đều dài hai ba mét, toàn thân bạc trắng, vô cùng hung mãnh, quả thực là che trời rợp đất, cũng không biết có mấy chục ngàn con, lao xuống bộ lạc Cơ tộc.
“Ngân Bức, thế mà nhiều như vậy, trời ạ, chẳng lẽ lại là Lôi tộc giở trò quỷ, đây là muốn diệt bộ lạc Cơ tộc ta sao?” Có người kêu to.
Loại Ngân Bức này là hung thú, mặc dù không được xem là loại vô cùng mạnh mẽ, nhưng là số lượng nhiều không đếm nổi, hơn nữa bên trong còn ẩn giấu mấy con Bức Vương, cực kỳ khó chơi.
Ông!
Hư không run rẩy, đàn dơi đến hàng chục ngàn con há mồm phát ra gợn sóng màu bạc, hội tụ vào chung một chỗ, giống như như đại dương đánh xuống, thật sự là muốn san bằng bộ lạc Cơ tộc.
Đây là công kích bằng sóng siêu âm của Ngân Bức, loại năng lượng này vô cùng đáng sợ.
Sở Phong nhíu mày, nhiều hung thú như vậy tụ tập vào một chỗ, hơn nữa còn vận dụng bí thuật trời phú, nếu không phải hắn đã sớm chôn xuống đá nam châm, bố trí trận vực thì nhất định phải xảy ra thảm hoạ đổ máu, Cơ tộc cũng có thể sẽ bị huyết tẩy.
Sở Phong gọi Cơ Hải Sơn và mấy vị tộc lão, ở ngay trước mặt bọn họ, nói cho bọn họ cách để kích hoạt đá nam châm, kích hoạt trận vực bên trong bộ lạc.
Oanh một tiếng, ánh sáng chói mắt dâng lên, màn ánh sáng được cấu thành từ ký hiệu che đậy bầu trời.
Lúc này, toàn bộ gợn sóng màu bạc đang nện xuống như điên đều bị chặn lại, đồng thời đàn dơi đụng vào trên màn sáng, tất cả đều kêu thảm, hóa thành máu.
Vừa rồi, da đầu của nam nữ già trẻ bên trong bộ lạc còn đang tê dại, cảm thấy lành ít dữ nhiều, mà một màn trước mắt này trực tiếp khiến cho bọn họ ngẩn người, chặn lại rồi?
Đâu phải chỉ có ngăn trở, bọn họ nhìn thấy, hung thú liên miên đang bị tiêu diệt, không ngừng rơi xuống, tử thi đầy rẫy, trượt xuống dọc theo màn sáng đến bên ngoài bộ lạc.
Mỗi một lần công kích, Ngân Bức đều phải có mấy ngàn con hoặc chết đi hoặc bị thương, đây quả thực là đang tự sát.
Sau đó, mấy chục ngàn con dơi tán loạn, phóng vào trong bầu trời đêm.
Sau đó, Sở Phong động, lặng yên rời khỏi bộ lạc, tiến vào trong bóng đêm, như là một con báo săn đang nhẹ nhàng im ắng, chuẩn bị đi săn.
Hắn đuổi theo phương hướng mà mấy con Bức vương bay đi, chạy trên mặt đất, nếu có người điều khiển lũ dơi, thì khẳng định là đã khống chế Bức Vương.
“Tìm thấy rồi!”
Không bao lâu sau, hắn liền thấy nơi xa có mấy con Bức Vương hạ xuống, trên tảng đá lớn màu xanh kia có mấy người ngồi xếp bằng, sợi tóc hoa râm, tuổi cũng không nhỏ.
“Đáng hận, thế mà lại thất bại!”
“Có lẽ vật kia là trận vực, vì sao Cơ tộc lại có?”
Thực lực của mấy lão già này đều rất mạnh, đều ở cấp độ Kim Thân, là nhân vật cấp trưởng lão của Lôi tộc, lời đồn là thật, có người của Lôi tộc đạt được bản Vạn Thú Kinh không trọn vẹn, không chỉ có một người luyện, mà là mấy vị trưởng lão đang cùng nhau nghiên cứu.
Đúng là bọn chúng khống chế hung thú, âm thầm hãm hại tộc lão của Cơ tộc.
“A, có thêm một đứa con nít!”
Bọn chúng giật mình, nhìn thấy Sở Phong chạy tới đều cảm thấy kinh ngạc, một đứa bé mà lại to gan như vậy, dám xuất hiện ở chỗ này?
“Mấy đứa cháu già, lăn hết đến đây cho ta, đang muốn giải quyết các ngươi!” Sở Phong quát.
Một tay hắn cầm ngọc bài, một tay nhấc một thanh đao dài sáng như tuyết còn cao hơn hắn, cứ như vậy giết tới.
“Bóp chết hắn!” Một lão già nói nhỏ.
Oanh!
Một bàn tay to khô gầy nhấn về phía trước, muốn trực tiếp giết chết Sở Phong.
Đáng tiếc, hắn nâng tấm sắt lên.
Ngọc bài trong tay Sở Phong phát sáng, phù văn màu đen tỏa ra, âm ngư bơi lội trong hư không, chặn đòn tiến công của lão già kia, hơn nữa sau khi hãm sâu vào trong ánh sáng đen, không thể động đậy.
Xoẹt!
Tuy Sở Phong còn nhỏ, nhưng động tác lại mạnh mẽ, trong lúc vọt lên, đao dài trong tay ngay lập tức vung ra.
Phốc!
Đầu người rơi xuống đất, lão già kia bị giết, quả thực là chết không nhắm mắt.
“Gặp phải yêu nghiệt rồi, cùng tiến lên giết hắn!” Một lão già khác kêu to.
Có người tiến lên, nhưng là, có người lại quả quyết muốn chạy trốn.
“Đều không đi được!” Sở Phong mắng.
Phốc! Phốc!
Đây là một trận giết chóc, ngọc bài phát sáng, giam cầm nơi đây, đây là ngọc bài của tiên tử ở thần miếu, do Đông Thanh tạm thời cấp cho Sở Phong, uy năng của vật này không thể tưởng tượng.
Trong nháy mắt, mấy đầu người đã rơi xuống đất, vừa rồi bọn chúng không thể động đậy, chờ bị giết!
Sở Phong quay người, không hề dừng lại, ném thi thể cho Ngân Bức đang đứng trong bầu trời đêm, trong chốc lát, những người này đã bị phanh thây, bị nuốt sạch sẽ.
Không lâu sau đó, Sở Phong đi đến bên ngoài bộ lạc Lôi tộc, đợi ở bên ngoài, nhìn xem lúc đó sẽ có bao nhiêu người ra ngoài đi tìm người.