Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2171 - Chương 2171: Giải Quyết (1)

Thánh Khư Chương 2171: Giải quyết (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Người trong bộ lạc càng nói càng tức giận, hận không thể đi thẳng đến Lôi tộc.

“Nghe nói Cơ tộc có tộc lão chết đi, nén bi thương a.” Lúc này, có người Lôi tộc đi đến trước bộ lạc, trên mặt mang nụ cười nhạt nói như vậy.

“Biết nói tiếng người không? Hung thủ là các ngươi chứ gì, nếu không sao ngươi biết tộc ta có người xảy ra chuyện? !” Một người đàn ông đứng tuổi của Cơ tộc không thể nhịn được nữa quát.

Người Lôi tộc kia cười nhạt, nói: “A, không phải vừa rồi các ngươi mang về một lão già sao, đầy đất đều là máu, ta đoán chỗ các ngươi xảy ra chuyện.”

Sau đó, hắn ngẩng đầu rời đi.

Sở Phong âm thầm thở ra một hơi, hắn quyết định rời đi trước, giúp bộ lạc xử lý một chút hung hiểm và phiền phức, thật sự là khinh người quá đáng!

Có lẽ hắn sắp phải rời khỏi nơi này, vào tổ rồng ở chỗ sâu trong Biên Hoang.

Người của Lôi tộc quá phách lối, thiết lập ván cục một cách tỉ mỉ, dùng sư tử xám để mai phục và giết Lục thúc gia, hiện tại còn dám sai người đến bên ngoài bộ lạc dò xét tình huống.

Nhất là, người này không biết thu liễm, lại dám phát ngôn bừa bãi, nghĩ lầm rằng Lục thúc gia đã chết rồi, ở nơi đó cười trên nỗi đau của người khác, càng châm chọc dữ dội hơn.

Điều này thực sự khiến cho người ta không thể nhịn được nữa, có người âm thầm săn giết tộc lão bên trong bộ lạc, sau đó còn dám chế nhạo và đánh mặt như vậy, đây là tử thù.

Hô!

Cơ Hải Sơn nhảy lên một cái, nhảy ra xa mười mét, đuổi theo người đàn ông kia.

“Ngươi muốn làm gì?!” Người Lôi tộc kia quát lớn.

“Phế bỏ ngươi!” Nắm đấm của Cơ Hải Sơn lớn chừng chậu rửa mặt, trực tiếp đánh tới, vùng đất này cát bay đá chạy, phát ra tiếng gó và sấm chớp.

Bị người ta tới cửa ăn hiếp và nhục mạ, nếu như không làm chút gì thì Cơ tộc còn đâu mặt mũi?

“Cơ Hải Sơn, ngươi đang làm cái gì, cho rằng Lôi tộc ta không có ai sao, vô cớ gây nên tranh chấp giữa các bộ tộc, ngươi không để ý đến ước định giữa các bộ lạc thì chờ bị trừng phạt đi!”

Nơi xa truyền đến tiếng rống to, một người đàn ông trung niên gầy còm đến, trên mặt có vết sẹo, y là Lôi Giao, lúc trước khi Cơ Hải Sơn nhặt được Sở Phong trở về trên đường gặp phải đội trưởng đội đi săn của Lôi tộc kia chính là y, còn bị Sở Phong bắn cho nước tiểu đầy mặt.

Động tác của y nhanh chóng, nhảy lên một cái, cũng chừng xa mấy chục thước, nhanh chóng đến gần, phóng về phía Cơ Hải Sơn, muốn động thủ với hắn ta.

Ầm!

Phốc!

Chỉ có điều, Cơ Hải Sơn xuất thủ ở giữa sân đã có kết quả, đã đánh bay người trước kia nói năng lỗ mãng, xương cốt trong cơ thể nổ vang, gãy mất mười mấy cái, phun máu phè phè, cả người uể oải, trực tiếp bị phế.

Oanh!

Lôi Giao va chạm với Cơ Hải Sơn, đều rất mạnh, hai người đánh nhau.

Nơi xa, một đám người Lôi tộc đang nhanh chóng đến gần.

Lôi Giao hô: “Đừng sợ, lần này là Cơ tộc động thủ với chúng ta trước, nếu như không cho chúng ta một cái giá thỏa mãn thì hôm nay dù có công phá trại của bọn chúng cũng không có vấn đề gì, bọn chúng đuối lý, chúng ta chiếm lý, những ước định giữa các bộ lạc kia không cách nào hạn chế chúng ta!”

“Đúng, đây là Cơ tộc các ngươi muốn chết sao, dám gây nên tranh chấp giữa các bộ lạc, nếu thật sự quậy đến mức người phía trên phải can thiệp thì cứ chờ mà bị bộ lạc lớn ở sâu trong bình nguyên tới diệt tộc đi!”

“Chơi chết mấy tên Cơ tộc này, là bọn chúng chủ động khiêu khích!”

Đám người kia vọt tới, tất cả đều vô cùng hung ác, cầm trong tay khoát đao, trường mâu, v.v.. hơi lạnh um tùm, ra đòn hiểm.

Đương nhiên một đám người Cơ tộc cũng xông ra, đón đánh, không thể nào để Cơ Hải Sơn chịu thiệt thòi, mỗi người đều tức đến sắc mặt xanh xám, hôm nay Lôi tộc thật sự là khinh người quá đáng.

Bọn chúng muốn hãm hại tộc lão của Cơ tộc, còn chạy tới gây hấn, cuối cùng càng là trả đũa, khiến cho người ta phẫn nộ.

Lúc này vừa tiếp xúc liền có máu phun tóe lên, hai bên đều có người bị thương, mỗi bên đều ra tay cực kỳ hung ác.

Sở Phong tức thở phì phì, bọn hỗn trướng (1) này rất đáng hận.

(1)Hỗn trướng: vô liêm sỉ, khốn nạn.

Hắn nghĩ nghĩ, không có sử dụng ngọc bài mà Đông Thanh cho hắn, mà là trực tiếp bắt đầu kích hoạt trận vực trong bộ lạc, gần đây hắn đã chôn không ít đá nam châm chung quanh bộ lạc đấy.

Hiện tại kích hoạt một chút là mặt đất phát sáng, giống như là nước thép nóng chảy đang chảy, có một ít chảy thành đường cong nhanh chóng chảy ra hướng bên ngoài bộ lạc.

“A!”

Lôi Giao kêu to một tiếng, hai chân đang đặt trên mặt đất đau nhức kịch liệt, mới vừa rồi bị năng lượng thần bí từ dưới mặt đất đâm thủng gan bàn chân, khiến cho y lảo đảo, dưới chân toàn là máu.

Lúc thân thể của y lay động, Bạch Hổ quyền của Cơ Hải Sơn càng là phát ra tiếng hổ gầm, ánh sáng trắng cuộn trào, đánh cho Lôi Giao bay ra ngoài, liên tục ho ra máu.

Chỗ những người khác cũng giống như vậy, cũng có phù văn phát sáng sáng lên, đó là năng lượng trận vực đang bắn ra, dẫn đến đám người Lôi tộc kinh hô.

Trong chốc lát, chiến cuộc hoàn toàn thay đổi, thanh niên trai tráng của Cơ tộc không lưu tình chút nào, ra tay hung ác, hoặc là đánh cho những người này há mồm phun máu, hoặc là lấy lưỡi dao đâm vào trong máu thịt của bọn họ, trong lúc nhất thời tràng diện có chút máu tanh.

“Đừng giết chúng!” Lúc này, một vị tộc lão hô lớn.

Bởi vì, việc này rất nghiêm trọng, nếu như chỉ là xung đột và đấu đá, không hại đến mạng người thì còn đỡ, nhưng nếu là giết hết thì chính là biểu thị hai bộ lạc khai chiến, ảnh hưởng to lớn.

“Tộc lão, giết bọn chúng không phải rất đúng dịp sao? Bọn chúng dám hại Lục thúc gia, thật sự là muốn chết a!” Một thanh niên cả giận nói.

Vị tộc lão kia nói: “Ngươi phải biết, chúng ta chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhất định phải tuân thủ ước định giữa các bộ lạc, ngay cả Lôi tộc cũng là như thế, không dám thật sự điều động cả tộc đến tiến công chúng ta, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi, nếu không sẽ bị bộ lạc lớn bên trên bình nguyên hỏi tội, có đại họa diệt tộc.”

Phía trên có quy định, không cho phép các bộ lạc chiếm đoạt, chinh phạt quy mô lớn đối với bộ lạc khác, bên nào dám làm loạn trước thì sẽ diệt bên đó.

“Cơ Hải Sơn, các ngươi chờ đó!” Bọn người Lôi Giao vịn đỡ lẫn nhau, mang theo hận ý, khập khễnh rời đi.

“Quá oan uổng, bọn chúng muốn giết Lục thúc gia, cuối cùng ngược lại chúng ta phải nhẫn khí thôn thanh (2), mặt khác, trước kia Tứ gia cơ hồ có thể xác định cũng không phải chết bởi ngoài ý muốn, đây là đại thù a!” Có thanh niên trai tráng gầm thét.

(2)Nhẫn khí thôn thanh: bấm bụng nuốt giận.

Bình Luận (0)
Comment