Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Này, nếu người đã đến gần đủ rồi, có thể đưa mấy đứa nhỏ này vào hang Thiên Long được rồi.” Lúc này, một lão đạo sĩ mở miệng, trên đạo bào thuê một cái trận âm dương, vậy mà lại đang chuyển động từ từ, lộ ra khí hỗn độn mênh mông, khiến ông ấy càng thần bí hơn.
“Đợi đã, nhất mạch bọn ta cũng đến rồi.” Xa xa, tay áo bay bay, một lão già thở hồng hộc, đưa theo một nữ hài đến.
Nữ hài đó khá xinh đẹp, mắt to có linh tính, lúc cười lên hai bên má có lúm đồng tiền, vui vẻ chào hỏi tất cả mọi người, cười ngọt ngào, gọi tiền bối.
“Muội muội, ở đây!” Sở Phong nhiệt tình mời gọi.
Tiểu tử béo trắng múp trong lòng lão già cưỡi quạ đen lập tức bĩu môi nói: “Tên này không cần mặt mũi sao, ban nãy còn ngâm ra quân sinh ta chưa sinh, kết quả nhìn thấy nữ hài này liền gọi muội muội, người gì thế!”
Sở Phong liếc nhìn hắn ta, nói: “Tiểu quạ đen, ngươi hiểu cái gì, đây là muội ta, bạn cũ, thanh mai trúc mã! Hiểu chưa?”
“Ai là muội ngươi, ai là thanh mai trúc mã của ngươi?” Tiểu nữ hài kia đỏ mặt nhỏ, ở đó bác bỏ, sau khi nhìn thấy Sở Phong, khá tức giận.
Tiểu tử béo lập tức lên tinh thần, nói: “Chẳng trách, ta nói mà, da mặt ngươi dày chết cũng không thừa nhận, người ta còn không quen ngươi.”
“Đi nghịch bùn với tên cưỡi chó đi, ngươi hiểu cái gì, đây là thế muội ta, có nguồn gốc sâu xa mấy đời.” Sở Phong bác bỏ, sau đó không đợi tiểu nữ hài kia nói gì, nhanh chóng nói chuyện với lão già: “Tiền bối, thân thể xương cốt đỡ chưa?”
Sau khi lão già nhìn thấy hắn, đuôi mày run run, một thứ cảm giác không tốt mấy nổi lên trong lòng, lại nghĩ đến đại đan nặng ba cân tám lạng.
Mùi vị này.... đừng nhắc nữa!
Nhất là, khi ông ta nhớ đến khi ăn ít nhất chín mươi chín viên trở lên, quả thật muốn nôn mửa, cuộc đời không còn gì lưu luyến.
“Vẫn ổn, tiểu tử ngươi thật là càng ngày càng.... đáng yêu, ha ha ha.” Lão già che giấu lương tâm mà khen ngợi, bởi vì còn trông cậy hắn luyện đan tiếp.
Mặc dù nói đan dược đó quá thái quá, nhưng có hiệu quả với vết thương của ông ta thật, ông ta rất cần, cho nên sau khi thấy Sở Phong, thật sự muốn cười, như một đóa sơn trà già sắp héo rụng trong gió núi vậy.
Đáng yêu? Tiểu quạ đen đối diện cũng chính là tiểu tử béo kia ngoáy ngoáy tai, quả thật không nghe nhầm, đứa trẻ chết tiệc mặt dày kia cũng dính dáng đến từ đáng yêu? Người mất trí thế nào mới có thể khen ngợi như thế chứ, thật không có tiền đồ!
Mà lúc này Sở Phong vẫn khiêu khích, nói: “Tên mập, nghe thấy chưa?”
Lúc này, đừng nói tiểu quạ đen, cho dù là đứa trẻ ánh mắt sắc bén cưỡi thiên cẩu của nhất mạch Thái Võ kia cũng muốn đấm chết hắn.
Bên cạnh, đôi tiểu tỷ muội sinh đôi đối mặt với Khổng Tinh Trí không nhàn rỗi cũng chớp đôi mắt to nhìn Sở Phong, đang suy đoán, hắn tự kỷ sao, hay là mặt dày?
Bên cạnh lão già, tiểu nữ hài trên má có lúm đồng tiền lập tức không vui, cảm giác Cửu gia gia nàng thật không có khí chất, sao có thể nịnh hót không duyên cớ như thế, đứa bé đó đáng yêu chỗ nào, thật là muốn xách qua đấm một trận!
“Oánh Oánh, phải thân thiết hơn với tiểu ca ca.” Lão già cười nhẹ nói.
Tiểu nữ hài tức giận, nói: “Hắn còn chưa lớn bằng con, Cửu gia gia người nhất định là bị hắn lừa, có đan lớn như vậy sao, nặng bốn cân, người nên hung hăng đánh vào mông hắn.”
Lân cận, vài người hóa đá, đại đan nặng bốn cân, ở trong này....... còn có câu chuyện à.
Da mặt lão già hơi giật giật, nhưng, nói cũng vô dụng, dược hiệu của đan đó tuyệt đối không tệ, là chính phẩm.
Sở Phong bĩu môi, nói: “Thế muội, chúng ta một nhà đó, chú ý lời nói hành động của muội, quay đầu vào tổ rồng muội phải bảo vệ ta, nếu không đan dược của Cửu gia gia sẽ không có ai luyện.”
Da mặt dày thật, còn chưa vào, đã bảo muội muội trong miệng bảo vệ, còn là nam nhân không? Tiểu quạ đen đối diện dựng một ngón tay với hắn, bắt đầu khinh bỉ.
“Ngươi là ai, ta không biết ngươi đang nói gì.” Tiểu nữ hài Oánh Oánh trừng hắn, nể mặt gia gia nàng, dắt mũi nhận thân, sau khi vào tổ rồng, miễn cưỡng kéo hắn một phen.
“Ta biết muội tên Oánh Oánh, ta tên Đại Đức!” Sở Phong cười rộ lên, lần này đứng trước mặt thiên tôn, không dám tự xưng Đại Đức thiên tôn, vẫn khiêm tốn chút.
“Ngươi mà còn Đại Đức, ngũ hành thất đức!” Tiểu quạ đen khiêu khích.
“Cực kỳ thất đức!” Ánh mắt của đứa trẻ cưỡi thiên cầu càng ngày càng sắc bén, ánh sáng dọa người, nó đã mấy lần nhắm đạn, lần này không nhịn được muốn chôn vùi Sở Phong.
Tiểu nữ hài Oánh Oánh cười hi hi, nói: “Họ Cơ, tên như bọn họ nói, hừ, ta biết mà.”
Sở Phong nhanh chóng nói: “Im miệng hết, đừng bôi nhọ thanh danh ta, ta chính là Đại Đức xán lạn lộng lẫy, thần hoàn ngoài thân, một đời tư thế anh hùng!”
Nhưng mà, mười mấy vị tiểu yêu nghiệt ở đây đều đang âm thầm xì xào, trên mặt còn có ý cười, nhìn dáng vẻ thì chắc làm từ nay về sau cái tên xui xẻo này không thoát được.
“Được rồi, chuẩn bị tiến vào tổ rồng!” Lão đạo sĩ kia nói, âm dương trận thuê trên người trong lúc chuyển động, giông tố mãnh liệt, dương khí cuồn cuộn, núi lớn phía trước khí thế hào hùng đang di chuyển, đỉnh cao màu đen sáp nhập vào trời xanh, từng tòa từng tòa tách ra, lộ ra tổ rồng ngay phía trước!
Trong quá trình này, Cửu gia gia của Oánh Oánh rút ra một tín vật, ông ấy dựa vào việc đưa tiểu nữ hài đến đây, lấy được tư cách vào tổ rồng.
Phía trước, một ngọn núi chính đen cuồn cuộn, kèm theo uy áp khiếp người, nó vô cùng rộng lớn, còn to hơn những ngọn núi khác gộp lại, rất cao lớn.
Đây là một ngọn núi lớn xuyên qua bầu trời!
Ở giữa núi có một cái tổ rồng, lấy các loại Lôi Kích Mộc dựng nên, xây trên vách núi cao dốc, đồng thời còn kéo dài đến phần bụng núi.
Phía sau vách đá có một cái động lớn, không có sâu bao nhiêu, Lôi Kích Mộc rất nhiều, không nhìn kỹ thì giống như tổ chim.
Đây chính là tổ rồng ở nhân gian? Sở Phong kinh ngạc nhìn.
Hắn đã nghe Đông Thanh nói qua, khoảng thời gian gần đây, có mấy bị sáng lập đại giáo cấp thiên tôn đến, đích thân ra tay, đánh hạ nơi này, bắt đi một vài con rồng thành niên.
Điều quan trọng nhất là, mấy vị lão quái vật này cũng bắt sống con thiên long đang ngủ say, mang đi mất.
Ở nhân gian, cái gọi là thiên long chính là rồng cảnh giới thiên tôn, được xưng là thiên long, thực lực đáng sợ khiếp người, trong cùng cảnh giới hơn xa người tiến hóa các tộc khác!
Nhưng mà, nó vẫn bị bắt đi!
“Được rồi, nhân tài kiệt xuất các giáo, thiên tôn, đại năng ngày đó, chúng ta nên đi rèn luyện bản thân rồi.” Lão đạo sĩ nói, thân phận địa vị của ông rất cao.