Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cơ Khuyết Đức, chết đi!” Yêu nghiệt của mạch Thái Vũ quát lớn. Trong đám trẻ con này, nó là đứa lớn tuổi nhất, thực lực lại mạnh mẽ kinh người. Nó chưởng một chưởng về phía Sở Phong, từ bàn tay phóng ra tia sét và gió lốc màu đen.
Vụt!
Sở Phong vọt lên, dán mình trên vách đá của tổ rồng như một con thạch sùng, sau đó nhanh nhẹn di chuyển bằng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, tránh đi một chưởng trí mạng này.
Vào thời khắc mấu chốt, hắn phát hiện nơi này có điều ảo diệu. Cả ổ rồng này đều có nam châm, khắp nơi đều là một phần của Trường Vực. Hắn mượn nhờ nguyên từ khí mà vọt đi.
Trong lúc nhất thời, cả người hắn căng cứng lại, thân thể lạnh run. Đúng là liều mạng mà, hắn mới tiến vào ổ rồng thôi mà đã mấy lần gặp nạn.
“A...”
Tiếng rống giận dữ phát ra, đám nhỏ đi theo Cẩu Oa chạm trán với đám rồng con, bùng nổ huyết chiến.
“Chạy đi đâu!”
Tiểu yêu nghiệt của mạch Thái Vũ - Cẩu Oa vô cùng lạnh lùng, nhảy lên một cái rồi bám vào vách động, truy kích Sở Phong, nóng lòng muốn giết chết hắn.
“Cẩu Oa, ta đi trước tìm chút Long Huyết Thảo ăn cái đã. Chờ thể chất ta thăng cấp rồi sẽ giết ngươi sau!” Sở Phong hô.
Bên trong vách đá này có không ít địa từ, Trường Vực thiên nhiên lúc liền lúc đứt nhưng cũng đủ để hắn bỏ chạy. Hắn lợi dụng nguyên từ khí, nháy mắt đã vọt xa như một tia sáng.
Tuy vậy, dựa vào cái này để giết người lại không đủ..
“A...”
Bỗng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Chung quy vẫn chỉ là con nít, phía dưới có một đứa bé đã bị vuốt rồng xé rách bụng, trong nháy mắt ruột liền lòi ra ngoài, cảnh tượng rất đẫm máu.
“Các vị, hãy mau hợp sức ra tay. Đây không phải lúc chơi đùa, đừng tự tổn thương nguyên khí. Hậu duệ Long tộc ở đây quá nhiều, các ngươi nhìn xem, lại tới vài con nữa kìa!”
Đó là tiếng hô của nhóc béo, nó đang vô cùng lo lắng.
Trừ sáu, bảy con rồng trước đó, trong bóng đêm lại có thêm một vài đôi mắt màu trắng bạc mở ra, từ đàng xa vọt đến cực nhanh..
“Ra tay!”
Hơn mười đứa trẻ đều khẩn trương, lúc này nội đấu quả thật không phù hợp, tình hình so với bọn chúng nghĩ càng không xong, chỉ cần sơ hở một tí thì liền sẽ bị rồng con giết chết.
Ở thế gian này, nếu có sinh vật tiến hóa thành các sinh vật như rồng hay chim Bất Tử thì đều cực kỳ khủng bố, huyết mạch mạnh mẽ vô biên, chỉ là con non thôi đã có thiên phú kinh người, vừa mới sinh ra đã có thể chiến đấu.
Nơi này thì càng không cần phải nói, từng có một con Thiên Long già, thành tựu vượt bậc, ngay cả là Thiên Tôn cũng sẽ bị nó đồ sát!
Hậu đại của nó làm sao có thể yếu được?
Rồng vẫn luôn nổi bật trong muôn loài, chúng có sức chiến đấu hung hãn khiếp người, nếu quyết đấu với kẻ cùng cấp thì dưới tình huống bình thường đều sẽ nghiền ép đối thủ dễ như trở bàn tay.
Trong lúc nhất thời, mười đứa trẻ cùng mười mấy con rồng lao vào huyết chiến.
Trước đó, mỗi đứa lúc đi vào đều lòng mang chí khí, muốn ở chỗ này săn rồng để tăng thêm một bút chiến tích cho mình, từ đây sẽ bước lên con đường tiến hoá dát vàng.
Nhưng lúc này bọn chúng đều tỉnh mộng, có người ruột đã lòi ra ngoài, tính mệnh hấp hối rồi đó.
Sở Phong từ phía xa thấy cảnh đó cũng lau một vệt mồ hôi lạnh, thầm than Đông Thanh nói chí phải, dưới tình huống bình thường mà xem xét, hắn vào đây sẽ chết rất nhanh. Nếu như không có Trường Vực, hắn vừa rồi ít nhất cũng phải mất mạng hai lần.
Nội tâm của hắn xuất hiện sự lo lắng. Mạch của tiên tử ở thần miếu mặc dù rất đầu tư vào hắn, cho hắn khoáng vật hiếm thấy, nhưng lại khảo nghiệm hắn quá khắc nghiệt, đây quả thực là để hắn chịu chết.
Lời cảnh báo của Đông Thanh không có chút ẩn ý nào, thậm chí còn nói nhẹ đi. Trên thực tế, ổ rồng so với dự đoán trước đó còn đẫm máu và ác liệt hơn xa.
“Mấy người làm vậy là muốn nuôi cổ trùng (1) sao?” Sở Phong trong lòng nặng nề.
(1) Nuôi cổ trùng: là một cổ thuật của người Miêu ở Trung Quốc. Họ tạo cổ trùng bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc bỏ vào một cái vại, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng con độc trùng còn sống sót duy nhất sẽ được gọi là “cổ”. Người nuôi cổ sẽ nhờ vào việc mượn linh khí của cổ mà làm bất cứ chuyện gì đều thuận lợi.
Lúc này, hắn đã rời khỏi chiến trường đủ xa, bèn mở Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát tỉ mỉ. Lúc trước quá tối, lúc giao đấu với mấy con rồng kia hắn chỉ nhìn thấy mấy bóng hình mơ hồ.
“Hửm?!”
Trong lòng hắn chấn động. Những con rồng này không giống như hắn tưởng tượng.
Sáu con rồng đen, mỗi con có chiều cao không giống nhau, từ khoảng một mét đến hai mét rưỡi, cả đám đều rất hung tàn.
Bảy con rồng trắng cũng có cùng kích cỡ như vậy, điểm khác biệt chính là đám vảy trắng trên người chúng trông giống như được phủ một lớp mỡ dê, nhưng lại lấp loé ánh sáng lạnh buốt.
Tổng cộng có mười ba con rồng, thân thể bọn chúng đều to lớn, thậm chí có thể coi là cồng kềnh, hơn nữa đều có một đôi cánh dài có màu giống với màu của vảy giáp, hoặc là đen nhánh, hoặc là trắng noãn.
“Đây là rồng phương Tây?” Sở Phong sửng sốt.
Đám rồng này gần giống với Long tộc phương Tây mà hắn đã từng thấy trên Địa Cầu, nhưng chúng trông uy phong hơn mấy con hắn từng thấy trước đó nhiều, thần lực của chúng cũng rất đáng sợ.
Mấy con rồng phương Tây hắn nhìn thấy lúc trước giống như mấy con thằn lằn khổng lồ có cánh dài, nhưng những con này lại khác biệt. Chúng cũng có đầu rồng, nhưng thân thể lại giống cá sấu, sau lưng có mọc cánh rồng.
“Đây là một loại rồng khác trên con đường tiến hoá. Nếu đã được xưng là rồng thì tất phải phi phàm, chắc chắn là một trong những chủng tộc đứng đầu chuỗi thức ăn!”
Sở Phong tin chắc rằng những con rồng này không yếu, nếu không làm sao có thể được Thiên Tôn chọn làm đối thủ để rèn luyện đám truyền nhân nòng cốt của bọn họ được.
Dưới tình huống bình thường mà nói, đám đệ tử bế môn của Thiên tôn hiếm khi gặp được đối thủ cùng đẳng cấp, cho nên khó có được đối tượng thích hợp để luyện tập.
Lúc này, ổ rồng này quả là chốn phù hợp.
“Giết!”
Hơn mười đứa trẻ cùng mười ba con rồng đánh đến khó phân thắng bại, vô cùng kịch liệt, không lâu sau đã nhuộm đầy máu khắp nơi.
Vù!
Sở Phong rời đi nơi này, phóng về phía chỗ sâu trong ổ rồng. Khó được cơ hội thoát khỏi đuổi giết, hiện tại hắn muốn đi tìm tạo hóa, bên trong ổ rồng có nhiều đồ tốt lắm.
Đây cũng không phải là ổ rồng hoang phế, sớm đã bị người thời thượng cổ cướp đoạt sạch sẽ trên Địa Cầu kia. Nơi này chính là Dương Gian, mà Long tộc trú ngụ ở đây từ lâu đời tất có thần trân tuyệt thế!