Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế nhưng Sở Phong tìm nửa ngày cũng không có kết quả, quá bí ẩn.
Hắn biết theo lý mà nói thì tất nhiên phải như vậy, nếu không thì làm sao có thể qua được ánh mắt của mấy vị Thiên Tôn?
Cuối cùng, Sở Phong đo đi đếm lại rất nhiều lần, chứng thực so đúng liền nghiêm ngặt dựa theo ghi chép trên tấm giấy màu bạc, không ngừng tìm kiếm trong một mảnh khu vực chỉ định, không ngoài ý muốn liền phát hiện ra một khối đá chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng cũng ngay trong lúc ấy, dưới chân hắn liền xảy ra tình huống bất ngờ.
Mặt đất dưới chân bỗng nhiên mềm oặt, hắn đột nhiên rơi vào trong một khối đá, đồng thời cũng phát hiện ra một con đường nhỏ.
Vụt một tiếng, Sở Phong liền rơi vào một khu vực mê cung giống như mạng nhện.
“Chính là nơi này!”
Trái tim Sở Phong đập thình thịch, dựa vào ghi chép trường vực, hắn kích hoạt một sợi địa từ khí, dùng bí pháp đặc thù để chỉ dẫn tiến vào con đường phía trước.
Cuối cùng hắn cũng đứng ở trước một địa cung trống trải.
Trong quá trình này, Sở Phong không dám hô hấp, hắn lấy bình đá ra ngoài, bản thân liền chui vào ẩn nấp bên trong, cẩn thận khống chế bình đá tiến lên, che đậy tất cả những gì liên quan đến bản thân.
Bởi vì hắn vẫn sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lo lắng sẽ phát sinh biến cố nào đó, dù sao thì loại trường vực Nhất Khí Hóa Tam Thanh này cũng không phải người thường có thể bố trí, hơn nữa còn rất giống đang che đậy bí mật kinh thiên động địa nào đó.
Địa cung này cũng không phải tối đen như mực, nó cũng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sở Phong hao tâm tổn huyết, cho dù hắn đã dựa theo ghi chép trên tờ giấy màu bạc, thế nhưng cũng mất tròn một ngày mới có thể đến được điểm đích cuối cùng, trong quá trình còn có mấy lần suýt thì chạm vào cấm chế.
Hắn tin chắc, nếu như bản thân không nắm giữ bản đồ bố cục của trường vực thì cho dù là Thần Sư trong lĩnh vực trường vực, một khi tới nơi này cũng phải bỏ mạng.
Sở Phong chảy mồ hôi lạnh, may mắn là ký ức của hắn về ghi chép trên tờ giấy màu bạc vẫn coi như rõ ràng, không có quên Nhất Khí Hóa Tam Thanh, bằng không thì ban nãy nhất định đã toi mạng.
Cuối cùng thì hắn cũng tiếp cận đến vùng đất trung tâm, cả người Sở Phong vẫn núp trong bình đá, chỉnh thế che giấu giữa một đống đá loạn, hai mắt nhìn về phía trước, thân thể của hắn kéo căng ra, ngay cả linh hồn cũng đang rung động, triệt để kinh dị.
Bởi vì hắn nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi!
Kia là cái gì?!
Kia là một vị Thiên Tôn? Chắc là không sai sót đi, loại thân thể sau khi chết, cho dù đã khô quắt nhưng vẫn lưu chuyển mảnh vỡ đại đạo, cái này đã đủ chứng minh được lúc còn sống người đó cường đại vô địch nhường nào.
Người kia là một lão giả, làn da nhợt nhạt màu vàng, cả người khô héo, sợi tóc trắng muốt như tuyết. Tuy rằng đã chết, thế nhưng đạo vận không hề giảm sút, vẫn có thể chấn nhiếp chư thiên như cũ.
Nếu không phải tư thế của lão giả chính là quỳ ở đó, uy nghiêm bị tổn hại, vậy thì cỗ mảnh vỡ đại đạo xung quanh người lão giả quả thực quá khủng bố, uy thế kinh thiên động địa.
Lão giả đang quỳ trên đất, khiến trong lòng Sở Phong chấn động không thôi.
Lúc này hắn cũng thấy rõ biểu tình trên mặt lão giả kia, vậy mà lại tràn ngập kinh dị, lão ta... giống như đang dập đầu với một sinh vật to lớn khổng lồ nào đó?
Mà lão giả... cũng đã chết!
Không lẽ là bị dọa chết tươi?!
Nghĩ đến đây, lông tóc Sở Phong bỗng dựng đứng, thực sự khó mà tin tưởng nổi!
“Kia là cái gì?!” Bất luận là nhục thân hay linh hồn của Sở Phong thì cũng đều cảm thấy run sợ, vậy mà lúc trước hắn lại không có cảm giác, không nhìn thấy được một đoàn quái vật khổng lồ kia, không biết vì sao lại tự động xem nhẹ.
Chẳng lẽ sẽ tự động che đậy hết thảy?!
Linh hồn Sở Phong chấn động, thứ kia rốt cuộc là đồ vật gì mà có thể khiến một vị Thiên Tôn quỳ xuống, tươi sống bị dọa chết!
Thứ kia là một... sinh vật?
Rõ ràng thứ kia chỉ cách vị Thiên Tôn gần trong gang tấc, nhưng lại bị hắn xem nhẹ mấy lần, không hề có ấn tượng gì?
Sở Phong không thể không kinh sợ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn ra sức lắc đầu bên trong bình đá, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nơi đó lần nữa, ánh sáng mông lung bao trùm phía trước, che đậy một con quái vật khổng lồ.
Đều nói thiên vật tự hối luôn trong cơ chế tự bảo vệ chính mình, không để cho người ngoài phát giác.
Sinh vật kia chắc hẳn cũng có loại công năng này, có thể che đậy hết thảy, suýt chút nữa đã lừa được Hỏa Nhãn Kim Tinh của Sở Phong.
Tất nhiên, sau khi đi vào trong loại địa phương này, Sở Phong cũng căn bản không dám bắn ra chùm sáng vàng óng của Hỏa Nhãn Kim Tinh, mà quan sát tự nhiên. Nếu không phải hắn đang trốn trong bình đá, vậy thì ngay cả phù văn màu vàng trong đồng tử hắn cũng không dám lộ ra ngoài.
Sở Phong nhìn thấy rất rõ, thứ kia chính là một con rồng, cả người cực kỳ to lớn, rất khổng lồ, ước chừng phải cao cả vạn mét!
Trái ngược với sinh vật chỉ cần một ngón tay đã có thể phá nát một cái tinh cầu trong truyền thuyết, nó thực sự không to như thế, nhưng mà loại thần vận kia, loại tư thái kia lại khiến cho người ta cảm thấy nó còn khổng lồ hơn cả vũ trụ, còn kinh người hơn bất cứ loại sinh vật nào.
Đây là một con rồng, toàn thân hiện lên màu xám, vảy rồng cổ xưa giống như nham thạch, không hề có bất cứ ánh sáng nào, vảy rồng tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau, có một loại cổ vận nào đó.
Đầu rồng rủ xuống, không có chút tinh thần nào, thậm chí còn giống như không có sinh mệnh, một cặp long giác rất lớn, đạo vận lưu chuyển.
Long mâu nhắm lại, mí mắt đều là đường vân nếp gấp, còn mang theo vật chất sừng, mặc dù nó không hề cử động, quanh thân cũng không có mảnh vỡ đại đạo lưu chuyển, thế nhưng cũng quá dọa người.
Dù sao đi nữa thì một vị Thiên Tôn cũng đang quỳ ngay trước mắt nó, điều này đủ để chứng minh thực lực của nó cường đại cỡ nào.
Thân rồng rất dài, lân giáp ảm đạm giống như một con rồng đá vắt ngang nơi này.
Nó chính là rồng phương tây, cơ thể giống như cá sấu thời cổ, sau lưng có một đôi cánh màu xám, vô lực mà rủ xuống hai bên mình.
Toàn thân nó cũng không cồng kềnh, ngược lại rất gầy, có thể nói là da bọc xương, rất nhiều chỗ đều gầy trơ cả xương, khiến vảy rồng đều lồi lõm theo khung xương nhô lên.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ở bên trong địa thế của loại trường vực, trong tiểu thế giới thứ ba lại có một con cổ long, rất cổ xưa, không biết là có từ thời đại nào.