Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2187 - Chương 2187: Đã Sống Ba Kiếp (1)

Thánh Khư Chương 2187: Đã sống ba kiếp (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đừng nói là con rồng kia, ngay cả vị Thiên Tôn quỳ ở đó cũng không biết đã chết bao nhiêu năm, xung quanh lão giả lưu lại vết tích thời gian, thể hiện được quãng thời gian dài dằng dặc đã trôi qua.

“Đại Năng?!” Trong lòng Sở Phong bỗng rộn ràng hẳn lên, sinh vật này có thể áp chế một vị Thiên Tôn quỳ xuống, bị cúi đầu khuất phục, cuối cùng chết ở nơi này, vậy thì con rồng kia tất nhiên phải cực kỳ mạnh.

Đây chính là bí mật của Long Ổ, trong không gian của tiểu thế giới thứ ba có một lão long Thiên Tôn siêu việt.

Nó hẳn là đã chết rồi đi? Sở Phong suy đoán, nếu không thì làm sao cổ long này lại dễ dàng buông tha mấy vị Thiên Tôn đã diệt đi hai tầng của tiểu thế giới không gian như thế.

Hoặc có một khả năng nữa, nó chính là thủy tổ của Long Ổ này!

Sở Phong không dám vọng động, hắn cẩn thận quan sát nơi này, bất cứ dấu vết nào cũng không bỏ qua. Toàn thân trên dưới của con rồng kia đều là bảo bối, dù sao thì nó cũng mạnh đến kinh người.

Còn có một thân chiến bào của vị Thiên Tôn kia, đồng thời xích tử trong tay cũng khiến người ta không khỏi kích động.

Tuy rằng lão giả quỳ ở nơi này, thế nhưng một tay vẫn cầm xích tử trắng như tuyết, thứ kia chính là Lượng Thiên Xích trong binh khí!

Đáng tiếc Sở Phong không có cách nào tiếp cận, nơi đó tản ra rất nhiều mảnh vỡ đại đạo, vị Thiên Tôn kia tuy rằng trước khi chết rất biệt khuất, quỳ sấp ở nơi đó, thế nhưng hình như cũng từng đấu tranh phản kháng, nếu không thì trong tay làm sao lại cầm lấy Lượng Thiên Xích? Đó chính là chí bảo giao tu tính mệnh của bản thân.

“Hửm?!”

Trong lòng Sở Phong đột nhiên sửng sốt, hắn cảm thấy điểm bất thường, trong cơ thể con rồng kia có sóng chấn động, chẳng lẽ nó không phải vật chết?

Tuy rằng rất yếu ớt, hơn nữa cách một thời gian rất dài mới có một lần, cũng không thể trách Sở Phong đến bây giờ mới nhận ra.

Hắn lại càng thêm yên lặng, trong tay toát ra mồ hôi lạnh, con rồng kia nếu như còn sống, lại phát hiện ra con cháu của mình đang gặp nạn, vậy thì đừng nói là hắn, ngay cả đám Thiên Tôn bên ngoài cũng đều phải chết.

Sở Phong kiên nhẫn chờ đợi, phát hiện ra cách một đoạn thời gian thì nội thể của con rồng kia sẽ chấn động một lần, rất quỷ dị.

Hắn cảm thấy cái này rất cổ quái, ngày càng cảm thấy con rồng kia đã chết rồi mới đúng, làm sao lại có thể phát ra sóng âm chấn động?

Đột nhiên hai mắt của nó khẽ run, mí mắt khẽ nhúc nhích như muốn mở ra!

Sở Phong lập tức cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, sinh vật khó có thể tin nổi này thực sự vẫn còn sống, hiện tại còn đang khôi phục?

Cuối cùng, hai mắt to đùng kia khẽ mở, tản phát ra mảnh vỡ đại đạo chứ không phải là ánh sáng khác, sau đó chỗ xương trán của nó bỗng nhiên nổ bùm một tiếng, trực tiếp nổ nát, xuất hiện một cái động máu lớn.

Trong chốc lát, hai mắt kia đã nhanh chóng khép lại!

Nó dốc hết sức lực để mở hai mắt ra, nhưng cuối cùng xương trán lại nổ tung, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Một sự tồn tại siêu việt cấp Thiên Tôn cứ như vậy liền chết rồi?

Sở Phong cảm thấy không bình thường, chuyện này cũng quá không hợp tự nhiên rồi! Chẳng lẽ cổ long Thiên Tôn kia lại tự mình hại mình?

Hắn yên lặng chờ đợi, thời gian không lâu sau, quả nhiên có một chuyện thần bí phát sinh. Trong cái động máu lớn trước trán kia, ở giữa có xuất hiện động tĩnh.

Có thứ gì đó muốn chui ra ngoài?

Rất nhanh đã có một cái vuốt nhỏ thò ra, sau đó liền lộ ra một phần lân giáp, nếu so sánh với lão long cao cả vạn mét thì sinh vật không rõ danh tính này còn không lớn bằng một con sâu.

Cả người Sở Phong lạnh run, hắn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì thế này?

Có một loại sinh vật nào đó đang xử lý lão long, ở trong cơ thể lão long mà tàn sát bừa bãi, lấy thịt rồng làm thức ăn sao? Sở Phong nghĩ thôi đã cảm thấy da đầu tê rần!

Hắn nhớ đến một truyền thuyết, trong các loại trùng cũng có đế vương, một khi tiến hóa đến cấp độ cực hạn liền dám săn giết thần thú, thậm chí còn dám chém giết với rồng, chẳng lẽ bây giờ hắn đang “may mắn” được nhìn thấy loại sinh vật này?

Có một số loại trùng rất cổ quái, tiến hóa ra từ trong rắn độc, con cóc, con nhện, đôi bên hòa hợp với nhau, cùng nhau chém giết, cuối cùng cũng không biết trở thành chủng loại gì. Nhưng một khi trở thành Thiên Tôn, lực sát thương căn bản chính là không dám tưởng tượng.

Mà một khi đã trở thành Đại Năng, liền không có cách nào ước đoán được quỹ tích tiến hóa sau này của nó.

Chẳng lẽ nơi này có một con trùng vương, hơn nữa còn đang đánh chén con rồng kia một cách ngon lành?

Sở Phong không khỏi suy nghĩ lung tung, không thể trách hắn không suy nghĩ nhiều, mà là do cảnh tượng trước mắt quá mức quỷ dị.

“Ài, lại một đời nữa trôi qua, mai táng thân ta.”

Đột nhiên một đạo âm thanh tang thương truyền đến, âm thanh quanh quẩn vang vọng trong địa cung này, cực kỳ khiếp người, phát ra từ xương trán của lão long kia.

Cuối cùng thì sinh vật nhỏ kia cũng đi ra ngoài, hoàn toàn chính xác, cả người nó giống hệt con côn trùng!

Chẳng qua, sau khi Sở Phong cẩn thận quan sát lại liền kinh ngạc không thôi, thứ kia phải là... một con rồng nhỏ mới đúng?!

Nó chỉ cao hơn một mét, không phải rất lớn, quanh thân có chỗ trắng như tuyết, có chỗ lại có vằn đen, sừng rồng một đen một trắng, hai mắt rất sáng, rất có thần.

Kỳ lạ nhất chính là chỗ xương trán của nó có hai vằn đen trắng đan xen, tạo thành một âm dương đồ rất nhỏ.

Một đôi cánh rồng trắng đen xen kẽ, cả người rắn chắc hữu lực.

Làm sao lại có một con rồng nhỏ chui ra từ trong xác của một con rồng khổng lồ đã chết? Sở Phong ngạc nhiên cực kỳ.

“Biển cả thành bụi, lôi điện cạn khô, ta lại sống thêm một đời, ngày này sang tháng khác, biết đâu là điểm tận cùng?” Rồng nhỏ phát ra tiếng than thở thê lương.

Sau đó nó giơ ra một cái vuốt rồng, nhẹ nhàng sờ lên xương trán của cổ long khổng lồ đã chết, nhẹ nhàng thở dài mà nói: “Nhìn kiếp trước bản thân tự suy bại, sau đó chết đi, loại tâm tình này ai có thể hiểu được.”

Sở Phong nghẹn họng trân trối, rồng nhỏ kia chính là sinh thể mới của lão long?

“Kiếp trước lại càng đáng tiếc, đã bước một chân vào cảnh giới Đại Năng rồi, không ngờ ta lại xảy ra bất trắc, một đời liền kết thúc ở nơi này, đáng hận!”

Những lời này của nó đã lộ ra một phần cảnh giới tiến hóa của cổ long.

Sở Phong kinh ngạc, cổ long này chỉ có thể xem như là một vị chuẩn Đại Năng? Kết quả lại khủng bố như thế, khiến một vị Thiên Tôn phải quỳ xuống dập đầu, không hề có chút sức lực chống trả, cứ như thế mà quỳ chết ở nơi này!

Bình Luận (0)
Comment