Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2188 - Chương 2188: Đã Sống Ba Kiếp (2)

Thánh Khư Chương 2188: Đã sống ba kiếp (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong lòng Sở Phong nghiêm nghị hẳn lên, lại càng nhận thức được loại sinh vật ngủ đông có bao nhiêu đáng sợ, những sự tồn tại đang ngủ say trong danh sơn đại xuyên kia rốt cuộc khủng bố nhường nào, hắn không thể ước đoán!

Đồng thời hắn cũng hiểu được, vì sao mà sau khi hồ ly Thiên Tôn bị sư phụ trục xuất lại không có bất kỳ biện pháp phản kháng nào, mãi đến khi chạy trốn đến Địa Cầu mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Không phải là lòng dạ hồ ly Thiên Tôn mềm yếu, mà là do thực lực của nó và sư phụ nó chênh lệch nhiều đến đáng sợ.

“Lúc trước ăn nhầm một gốc Tam Thập Tam Trọng Thiên Thảo, khiến mỗi đời của ta sau khi chết già đều có khả năng sống lại đời mới, đến nay đã liên tiếp ba đời rồi, ta rốt cuộc có thể sống lại mấy đời đây? Một đời này tranh thủ thực hiện tiến hóa chung cực, không sợ đại kiếp sinh tử và luân hồi của thiên địa!”

Nghe thấy những lời này, trong lòng Sở Phong liền chấn động mạnh, đồng thời cũng dâng lên một cỗ cảm xúc đặc biệt, tâm trạng cực kỳ không ổn định.

Hắn đã từng thấy qua Tam Thập Tam Trọng Thiên Thảo, thậm chí còn bắt được một sợi rễ nhỏ trong vùng đất chung cực luân hồi, cuối cùng nuốt được vào trong bụng, thế nhưng dược hiệu đều lãng phí hết sạch.

Trong quá trình luân hồi, rất nhiều lần bị đánh đến thịt nát xương tan, hồn quang nổ tung, không ngừng bị giết chết, các loại tinh túy thiên địa mà hắn lấy được từ trong vùng đất chung cực luân hồi đều dùng để cứu mạng cả rồi, làm gì còn sót lại cọng nào đâu.

Nếu có thể ăn xuống thứ đó, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến người ta kích động đến run rẩy, kết quả... Sở Phong cảm thấy tiếc nuối không gì sánh được, thực sự muốn đập đầu vào mặt đất, đậu xanh rau má, quá lãng phí rồi đi!

Chẳng qua, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như không sử dụng những vật chất kia thì hắn cũng không có khả năng sống sót mà vượt qua.

“Từng đời từng đời tích lũy, lần tân sinh này lại bắt đầu lần nữa, ta cảm thấy có lẽ có thể đặt chân vào lĩnh vực chung cực, đi lên đỉnh cao nhất!”

Rồng nhỏ kia cực kỳ tự tin, thoáng cái đã không còn phiền muộn, trở lên tự tin vô cùng.

Đồng thời âm thanh của nó cũng không còn vẻ già nua tang thương nữa, mà biến thành cực kỳ non nớt.

“Nếu bắt đầu lại từ đầu, ta cũng không cần khàn cổ họng cố ý tỏ vẻ già nua để nói chuyện nữa, nên như nào liền như thế đó đi!”

Trong miệng rồng nhỏ lẩm bẩm, lên tiếng: “Cắt đứt một số việc vặt, ký ức không liên quan cũng xóa đi, bảo đảm một tâm thái nhiệt huyết trên con đường tiến hóa.”

Sau đó, phong cách của nó liền hoàn toàn thay đổi, hai mắt to trở nên tinh ranh.

“Một đời trước, ta đã thông suốt một vài táng địa thần bí, cũng biết được đại bộ phận đại dược trân quý đang ở chỗ nào, đời này nhất định phải đi tìm mới được, con đường của bản thân thuận lợi không gì sánh được, cho dù lúc này chỉ có cảnh giới Giai Tỏa cũng không có gì phải sợ.”

Sau khi Sở Phong nghe được câu kia liền muốn trực tiếp xông ra bắt sống con quái vật này.

Thế nhưng hắn nhịn được, dù sao thì rồng nhỏ cũng là một lão gia hỏa đã sống cả ba đời, có trời mới biết trong tay nó ẩn chứa thủ đoạn gì, ngộ nhỡ nổi điên liền cho hắn một cú, e là mất mạng như chơi.

Mấy lão gia hỏa dám phá đường lui của ta, diệt hang ổ ta, ta cùng các ngươi không đội trời chung! Lại còn dám phái con cháu đến đây rèn luyện, hừ hừ, thực là khinh người quá đáng!”

Nó gầm nhẹ, nếu không phải mấy năm gần đây nó đang trong thời gian mấu chốt của tân sinh, không cách nào nhúc nhích, vậy thì lúc long sào bị tấn công, nó thực sự muốn giết ra ngoài.

Lúc này Sở Phong quả thực muốn nhảy ra ngoài, sau đó lôi kéo nó, nói một câu huynh đệ chúng ta kết bái đi, cùng nhau đi tìm vùng đất tạo hóa mà ngươi lưu lại kiếp trước, sau đó cùng đi tiêu diệt Thái Võ.

“Ta đi xem thử một cái, đến tột cùng là đệ tử của Thiên Tôn nào đang ở đây, là cái đạo thống nào, tương lai gần nhất sẽ thanh toán một thể với các ngươi!”

Nó không vội bỏ chạy mà là chuẩn bị đi ra địa cung, lên không gian của hai tầng tiểu thế giới bên trên nhìn một chút.

“Thu!”

Thời khắc cuối cùng, nó há miệng phun ra một dây xích tay vô cùng đặc biệt, u ám mà thâm thúy, được luyện thành từ non nửa đá thế giới, quả nhiên là tuyệt phẩm trong số những bảo bối không gian.

Trong nháy mắt, xác của cổ long khổng lồ và thi hài của Thiên Tôn đều bị thu vào trong.

Huynh đệ, sao lại làm như thế? Lưu lại một chút đồ vật đi mà! Trong lòng Sở Phong kêu to.

Rồng nhỏ kia lén lén lút lút, vèo một cái đã không thấy tăm hơi, rời khỏi mảnh địa cung này.

Sở Phong đợi một khoảng thời gian rất lâu, cũng không có rời đi, hắn bắt đầu đi dạo ở nơi này, nghiêm túc nghiên cứu, sau đó ánh mắt hắn liền cứng lại, thất thanh thành tiếng.

“Cái hồ lô thứ ba, ông nội mi, vậy mà lại ở nơi này!”

Hắn trông thấy địa thế hạch tâm của mảnh địa cung này có hình giống một cái hồ lô!

Sau đó, Sở Phong rất nhanh đã thôi động từ địa khí, cẩn thận đi nghiên cứu nơi này. Không ngoài suy đoán, dưới mặt đất quả nhiên có một gốc hồ lô đằng đang bén rễ ở đây.

“Hóa ra là như thế... Hồ lô thứ ba trở thành nơi trung tâm nhất của long sào!”

Thủ đoạn con rồng kia quả nhiên cao minh, lại có thể bố trí được loại trường vực Nhất Khí Hóa Tam Thanh như vậy, đem nơi này chia thành ba tầng, mà tầng không gian cuối cùng lại có quan hệ với gốc thiên hồ lô kia, là hồ lô nhỏ nhất, khiến nơi này trở thành vùng đất tạo hóa nuôi dưỡng sinh mệnh.

Trong không gian của tiểu thế giới tầng thứ nhất, sau một phen điên cuồng chém giết, yêu nghiệt của nhất mạch Thái Võ Thiên Tôn phẫn nộ xông qua, tìm kiếm hơn nửa ngày trời cũng không tìm thấy quả trứng kia ở nơi nào, không phát hiện được hung thủ, nó cực kỳ phẫn nộ, rất muốn giết người!

Lúc này, tiểu quái long cũng bò ra từ trong địa cung, sau khi tiến vào không gian của tiểu thế giới tầng thứ hai, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vỏ trứng mà Sở Phong lưu lại.

Ngay cả nó cũng phải nhìn lầm, dù sao thì sau khi Sở Phong uống xuống phần lớn Chân Long Dịch liền kết thành cái kén, nhẵn bóng như ngọc, giống hệt một quả trứng, xác thực mang theo hơi thở Long Tộc rất nồng đậm.

“Ngô, để cẩn thận một chút thì vẫn nên trốn ở trong trứng đi xem xét một vòng!”

Dáng cười kia của nó hơi lộ ra vẻ giảo hoạt, một đầu đâm vào vỏ trứng, sau đó tự phong ấn lại, nhanh như chớp đã nhấp nhô, muốn dùng trạng thái vô hại nhất này để đi dạo một vòng.

“Hắc hắc...” Nó cười rất vui vẻ.

Nó cảm thấy, nếu như có cơ hội tóm mấy tên đệ tử của Thiên Tôn đi làm tôi tớ thì còn tốt hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment