Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới mặt đất, Sở Phong tìm kiếm một vòng cũng không phát hiện ra khí vật nào khác, chỉ có hai bộ thi thể đã bị rồng nhỏ kia mang đi, một cọng lông cũng không để chừa lại cho hắn.
Hắn có chút hoài nghi, con rồng kia nhìn thì có vẻ rất nghịch thiên, những lời thốt ra từ miệng cũng rất dọa người, đến tột cùng thì có phải nó đã sống qua ba đời lợi hại như thế hay không?
“Đều là nó tự mình nói...”
Sở Phong ngẫm nghĩ một hồi, ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở dĩ hắn bị trấn trụ đều là do con rồng kia tự mình lải nhải ra, chẳng lẽ nói... hắn bị lừa gạt rồi?!
Sở Phong ngơ ngác một trận, hắn ngày càng nghi ngờ bản thân có khả năng bị người ta lừa.
“Sẽ không phải là nó đã phát giác, đoán được có người trong bóng tối, cho nên trong lòng liền nảy lên dự tính, vì thế cố tình thật thật giả giả, tung ra những lời dọa người?!”
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này, con rồng kia nói là đã ăn một gốc Tam Thập Tam Trọng Thiên Thảo, lại còn bày ra dáng vẻ âm trầm như vậy, nói cái gì mà ăn nhầm, mặt mũi này rốt cuộc bao lớn a, cơ bản chính là khoác lác trắng trợn!
Trong nháy mắt Sở Phong liền muốn lao ra bắt sống con quái long kia!
Chẳng qua hắn lại khắc chế, bởi hắn không thể phủ nhận trên người quái long kia có quá nhiều điểm thần bí.
Trong tầng không gian thứ nhất của tiểu thế giới, một quả trứng trắng như tuyết chạy nhanh như chớp, lấy hình thức của một quả trứng mà tiến về phía trước.
“Trên trời rơi xuống một Long Đại Vũ, giống như một đám khinh vân vừa mới tụ...”
Nó vừa di chuyển vừa nâng giọng hát một tiểu khúc.
“Có biến!” Quái long đột nhiên dừng lại, cả trứng trốn trong đống đá hỗn độn.
Phía xa, yêu nghiệt của nhất mạch Thái Võ thét dài, không lâu trước đó nó vừa giết xong ba trận, cả người toàn là máu, có vết máu là của bản thân nó, cũng có vết máu là của Long Tộc.
“Khốn kiếp, ngươi rốt cuộc trốn ở nơi nào, đừng để ta phát hiện ngươi!” Cẩu Oa gầm lên, cũng đã đấu với kẻ địch mấy trận rồi, vậy mà nó vẫn chưa tìm thấy thủ phạm đã trộm đi Mẫu Kim Kiếm – tên vương bát đản dám tập sát nó.
Trong địa cung, nếu đã không có các loại binh khí cùng kinh thư, Sở Phong liền quả quyết đào một con đường hướng xuống bên dưới, trước hết cứ thu tạo hóa vào tay rồi lại nói, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không sợ bị thiệt.
Mục tiêu số một của hắn tất nhiên là hồ lô đằng dưới lòng đất, không phải rất dài, chỉ có một đoạn.
Trong khoảng thời gian dài vô tận, hồ lô đằng không biết vì nguyên nhân gì mà đã bị đứt đoạn từ lâu.
Mà hồ lô đằng có thể lớn cỡ thùng nước như thế, tàn lưu lại dài hơn năm trượng, rõ ràng là được địa mạch cùng quy tắc phù văn tẩm bổ mà ra, nhưng cuối cùng lại thực sự thành hình chứ không phải hư vật không có năng lượng.
“Đồ tốt!” Sở Phong tán thưởng.
Gốc hồ lô đằng này có chút khác biệt so với đoạn mà Đông Thanh lấy được, nó có màu tử kim, còn mang theo chút ánh sáng, cho dù đã bị đứt khỏi thân mẹ, thế nhưng vẫn mang sức sống mãnh liệt như cũ.
Sở Phong cẩn thận xem lại một lần, sau đó liền dứt khoát thu nó vào trong vòng tay không gian, nhét vào trong bình đá.
Đối với những người khác mà nói, có được loại thiên vật này thì quá nửa sẽ đem đi luyện đan, hoặc là làm thành thuốc dẫn, cũng xem như là đại dược thảo hiếm thấy.
Thế nhưng đối với Sở Phong thì lại khác, hắn sẽ không dùng như thế, mà sẽ xem nó thành một loại khoáng vật, đây là một vị dược liệu chính của Tiểu Thiên Đan!
Bên cạnh đó, đây vẫn là nguyên liệu chính trong đơn thuốc nguyên thủy, đối với việc tẩm bổ nhục thân và hồn quang thì phải nói là hiệu nghiệm không gì sánh được.
Tác dụng diệu kỳ của Tiểu Thiên Đan có hiệu quả gần giống với con át chủ bài trong tay mấy thế gia môn phái tồn tại trường kỳ với năm tháng, đều có thể bồi dưỡng ra đệ tử mạnh nhất.
Vì vậy, Sở Phong cực kỳ coi trọng thứ này!
“Được rồi, thu hồi cọc tạo hóa này thì ta có thể thử niết bàn ở nơi này rồi.”
Sở Phong bắt đầu bố trí, thế nhưng hắn cũng nhíu mày, đại tạo hóa này thực ra đều bị hấp thụ mất rồi, con quái long kia vì sống lại, tái sinh một đời mới, cho nên đã lợi dụng nơi này, hao tổn cơ duyên nơi đây.
Chẳng qua hiện tại hắn cũng còn “rất nhỏ”, biên độ tăng lên của thể chất hữu hạn, vì thế vẫn còn khả năng mượn lực từ nơi này.
“Không được, nếu che lại miệng hố, ngộ nhỡ con quái long kia quay về rồi đánh lén mình thì làm sao?”
Sở Phong men theo đường cũ ra ngoài, lần này nhanh hơn rất nhiều so với lúc tiến vào, dù sao thì hắn đã từng thăm dò độ an toàn của con đường nhỏ này.
Sau khi Sở Phong thoát ra ngoài liền cảm thấy rất hiếu kỳ, hắn rất muốn biết con quái long kia bây giờ đang làm gì, muốn đi xem một chút, có lẽ chỉ cần không quấy rầy nó là được.
“Ấy, vỏ trứng mà ta để ở nơi này đâu rồi?”
Sở Phong lộ ra vẻ cổ quái, hắn không nhìn thấy cái kén mà bản thân đã để lại ở không gian tầng thứ hai của tiểu thế giới, nháy mắt đã nghĩ đến một loại khả năng cực kỳ hoang đường.
Vèo!
Sở Phong xông lên không gian tầng thứ nhất của tiểu thế giới, cẩn thận thăm dò, không tìm thấy con quái long kia hắn quả thực có chút không yên lòng, sợ nó trốn trong bóng tối, sau đó sẽ bất ngờ cho hắn một kích chí mạng.
Còn cách một khoảng rất xa thì Sở Phong đã nghe được tiến la giết, xem ra hiện trường chắc chắn vô cùng kịch liệt.
“Ta kháo, đây chính là tên khốn kiếp đó!”
Đây chính là âm thanh của tiểu tử béo trắng, cũng chính là âm thanh của Tiểu Ô Nha kia.
“Nghiệt chướng kia, chạy đi đâu!” Tiểu yêu nghiệt của nhất mạch Thái Võ gầm lên một tiếng, âm thanh đều phát run, có thể thấy được nó có bao nhiêu kích động và phẫn nộ.
Sau đó, âm thanh của con quái long kia liền truyền đến: “Ta X, người trẻ tuổi bây giờ đều không hiểu đạo lý kính già yêu trẻ rồi hay sao? Nhìn thấy một quả trứng mà các ngươi cũng muốn đánh, quá con mợ nó không có thiên lý, tức chết ông nội long của ngươi rồi!”
Nó quả thực có chút choáng váng, đây rối cuộc là tình huống gì, tại sao vừa mới xuất đầu lộ diện đã bị người ta đuổi giết?
Một đám yêu nghiệt muốn động thủ với nó, thậm chí còn dứt khoát bỏ qua hai con rồng khác, trực tiếp tấn công về phía quả trứng là nó đây.
Phía xa, Sở Phong trông thấy một màn này liền trừng mắt há miệng, sau đó không nhịn được liền ngửa mặt lên trời cười lớn, không ngờ quái long này lại bị người ta săn giết, bị người ta chặn đường hội đồng như thế.
Thực là đã thay hắn cõng một cái nồi thật đen thật lớn trên lưng.