Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2200 - Chương 2200: Nhị Đệ (1)

Thánh Khư Chương 2200: Nhị đệ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tâm trạng của Sở Phong trở nên phức tạp, cũng không phải lúc trước hắn chưa từng thấy Lục Đạo Luân Hồi Huyết, đã từng dùng để cứu mạng, thế nhưng là... Đều là lãng phí!

Không ngờ nó kinh người như vậy, nửa giọt cũng đủ để thay đổi hết thảy!

Đồng thời, hắn rất cảm động, có thể cảm nhận được Đông Thanh đi lấy nửa viên thuốc này hoàn toàn là do sợ hắn xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Đông Thanh nói cho hắn biết, cho dù không tìm được Canh Mạnh Bà, có nửa viên thuốc này trong tay, sau khi mài thành phấn thì từ từ uống, cũng có thể cầm cự được khoảng bốn năm.

Thời gian trôi mau, chớp mắt bốn năm đã trôi qua mà Sở Phong vẫn chưa tìm được Canh Mạnh Bà, khiến cho hắn nhíu mày.

Một ngày này, lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, hắn đứng tại hố trời nghe thấy thanh âm kỳ lạ, hắn cẩn thận nhìn xuống dưới thì nhìn thấy một cỗ quan tài đá nổi lên trên dọc theo lèn đá, vô cùng vất vả.

“Bốn năm, lão phu rốt cục lại bò lên, lại sắp thấy được ánh mặt trời, quá khó khăn, quá gian nan! Cổ Trần Chu, cái tên tiểu vương bát đản nhà ngươi chờ đấy cho lão phu, đợi sau khi ta thoát khỏi quan tài đá, nhất định sẽ khiến cho ngươi biết tại sao bông hoa lại đỏ như vậy (5), tại sao mặt của lão phu lại rực rỡ như vậy!”

(5)Tại sao bông hoa lại đỏ như vậy: ẩn ý là cho bạn biết bị đánh phun máu là như thế nào.

Cửu U đang gầm thét, một bộ dáng vẻ khổ đại cừu thâm (6), bốn năm qua lão bực dọc đến sắp hư, trải qua đủ loại gian nguy sống chết ở âm phủ.

(6)Khổ đại cừu thâm: khổ sở và hận thù sâu sắc.

“Khục, nhị đệ, gần đây vẫn khỏe chứ?” Đúng lúc này, phía trên lèn đá truyền đến một tiếng nói của trẻ con.

Phía dưới lèn đá lập tức yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, quan tài đá phảng phất là một cơ thể sống, cứng đờ ở nơi đó, không nhúc nhích tí nào, không có chút âm thanh nào.

“Nhị đệ!” Sở Phong đứng ở bên cạnh hố trời, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến xán lạn, như là hoa đón xuân đầu xuân, bộ dạng nhỏ nhắn kia rực rỡ ánh vàng.

Trong quan tài đá Cửu U Chích vững tin mình không có nghe lầm tiếng nói này, cảm giác như là ác mộng xông lên đầu, sau đó loảng xoảng một tiếng, lão không chú ý, bị hù đến nỗi tuột xuống từ trên lèn đá.

“A, cứu mạng, lại... Rơi xuống!”

Cửu U Chích gấp, vừa rồi ngẩn ngơ một lát, thân thể của lão đã run lên, dẫn đến quan tài đá rơi xuống, trong tiếng loảng xoảng, không ngừng đụng vào vách đá dọc đường.

May mà lão cách lối ra không xa, nửa phần trên của hố trời có rất nhiều loại dây leo, quan tài đá rơi xuống làm đứt một mớ dây leo, cuối cùng dừng lại.

Đang!

Quan tài đá vang lên tiếng rung động, bị Cửu U Chích làm lăn đến trên một vách đá, lão thật muốn nguyền rủa, muốn chửi ầm lên.

“Tiểu vương bát đản trời đánh, ngươi thế mà lại ở chỗ này chờ ta... Bốn năm! Ta @# $%...”

Giờ phút này, thật sự là không cách nào hình dung tâm trạng của lão, mất hơn bốn năm bò lên, lúc này mới vừa ngoi đầu lên, lại đụng phải tên oắt con kia.

Nghị lực này lớn đến cỡ nào, chẳng lẽ vẫn luôn chờ lão ở đây sao? Lão thật là im lặng hỏi trời cao a.

Quả thật là không có thiên lý, đặc biệt chờ đợi ở đây, còn muốn đá lão một cước cho rớt xuống ư?

Lúc này, Cửu U Chích có một loại tâm trạng muốn khóc, cảm thấy mình quá xui xẻo, gặp phải một tên oắt con cực phẩm (1), thật sự là khiến lão chỉ biết nghẹn họng im lặng.

(1)Cực phẩm: ở đây dùng với ý nói đía, hiểu theo nghĩa ngược lại.

Ông cụ non Sở Phong, chắp đôi tay nhỏ sau lưng, nói: “Nhị đệ, ngươi sao vậy? vì sao cảm xúc lại kích động như thế, lão phu chờ ngươi rất lâu, chúng ta nên gần gũi nhiều một chút.”

nhị đệ và thân thiết cái quỷ gì, năm đó chính là ngươi đạp ta xuống, hiện tại giả bộ thánh thiện gì chứ, Cửu U Chích thật muốn ăn tươi hắn.

Nhưng sau khi yên lặng một lát, lão thỏa hiệp, khiêm tốn lại, từ trong quan tài đá mở miệng nói: “Trần Chu huynh, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

Sở Phong ngẩng đầu, chắp tay nhỏ sau lưng, nhìn về không trung xa xôi, cũng không cúi đầu nhìn quan tài đá phía dưới hố trời, bộ dạng rất sâu lắng, nói: “Ngươi có biết vì sao ta chờ ở đây không?”

“Không biết.” Cửu U Chích nói, kỳ thật trong lòng của lão đang nguyền rủa, cái tên tiểu tử khốn kiếp xấu xa đến bên trên lở loét dưới chân chảy mủ nhà ngươi, canh ở chỗ này không phải là vì lão phu sao?

Sở Phong thở dài: “Ta là vì muôn dân trăm họ a, vì cứu vớt dương gian, đứng ở đây, nếm trải sự cô quạnh muôn đời, nghiền ngẫm vạn quyển hồng trần.”

Cửu U Chích: “...”

Thật ra lão muốn nói, vui lòng nói tiếng người, ngươi bao lớn rồi, dứt sữa chưa? Cũng không biết ngại mà nói hươu nói vượn, lão phu còn ngại giả bộ như vậy nữa là.

Sở Phong nhẹ nhàng tằng hắng một cái, lại nói: “Nhị đệ, ngươi sống ở đây rất lâu rồi, từng thấy Canh Mạnh Bà chưa, đi lấy cho ta vài bát.”

Đột nhiên, hắn cứ như vậy chuyển đổi đề tài?

Cửu U Chích trong lòng giật mình nhưng không có lên tiếng, luôn cảm thấy cháu trai này chính là vì lão mà đến đây, hiện tại chân tướng phơi bày.

Sở Phong rất nghiêm túc, nói: “Nhị đệ, điều này rất quan trọng, vì muôn dân trăm họ, ta cần vài bát Canh Mạnh Bà.”

Giả bộ sói đuôi to (2) gì chứ! Cửu U Chích rất muốn mắng như thế.

(2)Sói đuôi to: dùng để chế giễu những kẻ giả bộ đàng hoàng, đứng đắn

Sở Phong cảm thấy lão im lặng, cúi đầu xuống quan sát cũng giật nảy mình.

Chiếc quan tài đá kia lật nghiêng, lộ ra một mảnh khu vực đáng sợ, trên quan tài đá có từng đường vết cào, sức lực rất lớn, suýt nữa cào thủng quan tài.

Loại quan tài bằng đá này, ngay cả bản thân Cửu U Chích cũng không đánh tan được, nên mới không ra được, vậy mà lại có sinh vật cào nó thành ra như vậy, đây là suýt nữa nứt quan tài sao?

“Nhị đệ, rốt cuộc mấy năm này ngươi trải qua chuyện đáng sợ như thế nào, ngay cả ván giường của mình cũng suýt chút đứt gãy, thật sự là chịu khổ, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Bộ dạng Sở Phong giống như rất quan tâm.

Mà Cửu U Chích thì muốn phun vào mặt hắn, càng muốn đóng dấu đế giày lên trên mặt hắn, xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi không hiểu sao? Bốn năm trước ném ta vào hố trời, mèo khóc chuột giả từ bi, hiện tại cũng không cảm thấy ngại mà đi lo lắng?

“Nhị đệ, đại ca rất quan tâm ngươi, rốt cuộc bên trong âm phủ kia có cái gì mà ngươi lại nghèo túng đến trình độ như vậy, không bị thương gì nghiêm trọng chứ?” Sở Phong hỏi han ân cần.

Bình Luận (0)
Comment