Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà thỉnh thoảng trong Dương Hà sẽ tản ra bọt nước đặc thù, phun ra như suối, lại có mùi thơm ngát, còn có các loại cảnh tượng thần bí kỳ lạ, như là sông tuôn ra suối thần.
Sau khi có người vớt lên, phát hiện loại vật chất có mùi thơm ngát này là vật bổ dưỡng hiếm có đối với sinh vật, nhất là có hiệu quả đặc biệt đối với thiên tài phát triển sớm.
“Rất hữu hiệu sao?” Sở Phong mang theo vẻ kinh ngạc.
Cái gọi là Dương Tuyền này rất mơ hồ, rốt cuộc là hình thành như thế nào?
Đông Thanh gật đầu, nói: “Vô cùng hữu hiệu, ngay cả thế gia tiến hóa bảo thủ nhất cũng thừa nhận đây là một trong những vật chất quý báu dùng để trị liệu người phát triển sớm!”
Nhưng mà thứ này quá khó tìm, mạnh như một mạch của tiên tử thần miếu cũng không có hàng tồn, trừ phi vượt qua mấy châu, đi đến gần Dương Hà trông giữ hơn nữa không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm mới có thể phát hiện một cỗ Dương Tuyền.
Sở Phong không nói gì, nếu đã không chiếm được vậy không phải là nói vô ích sao?
Đông Thanh nói: “Có vật thay thế, là Dương Tuyền loại khác, xen lẫn ở gần âm phủ.”
“Ngươi nói là ở chỗ hố trời? !” Sở Phong giật mình mở to hai mắt.
“Không sai, ta từng thấy vết tích ở đó, ước chừng một năm có thể xuất hiện một hai lần, bình thường đều xuất hiện lúc trời tờ mờ sáng, ngươi có thể đến đó canh chừng.”
Đông Thanh giới thiệu, Cửu U âm phủ rét lạnh thấu xương, người bình thường xuống dưới chắc chắn phải chết không nghi ngờ, thế nhưng là vật cực tất phản, bên cạnh lại kèm theo một vài vật chất tạo hóa chí dương.
“Loại vật chất này giống Dương Tuyền như đúc sao?” Sở Phong hỏi.
Đông Thanh gật đầu, nói: “Gần như giống nhau, thậm chí hiệu quả càng tốt hơn, có người bảo nó gọi là Canh Mạnh Bà.”
“Cái gì, Canh Mạnh Bà?!” Sau khi Sở Phong nghe thấy không còn gì để nói, sao lại là cái tên này, cho dù có thể tìm được, hắn cũng có chút không dám uống a.
Đông Thanh gật đầu, nói: “Ừm, nước canh rất ngọt, không chỉ có thể bổ dưỡng thân thể, cũng có thể khiến cho người ta quên đi ưu phiền, đương nhiên cũng có chút tác dụng phụ, chính là dễ quên.”
Đây là một chút tác dụng phụ? Cực kỳ nghiêm trọng có được hay không!
Nếu bảo hắn quên hết quá khứ, đánh chết Sở Phong cũng không muốn uống.
Đông Thanh nhìn hắn nói: “Vấn đề không lớn lắm, ngủ mấy ngày là có thể khôi phục lại.”
Lúc trước vẫn luôn nghe nói về loại Canh Mạnh Bà này, chỉ là lời đồn trong dân gian, thế mà lại có thật, hơn nữa còn là vật đại bổ, khiến cho Sở Phong thực sự trợn tròn mắt, cũng rất run rẩy.
Đông Thanh thở dài: “Lát nữa tự ngươi đi tìm thứ này đi, ta và tiểu thư phải rời khỏi đây một đoạn thời gian rất dài.”
“Tự ta tìm kiếm Canh Mạnh Bà, tự uống hết, ta đây là... Có chút ít sao?” Sở Phong lẩm bẩm.
“Tiểu Bằng Bằng ngươi trở về rồi!”
Đúng lúc này, có người trong bộ lạc hô lên, bước đi như bay, sau khi đến gần trực tiếp vỗ vỗ đầu vai Sở Phong một cái.
“Đại thúc, ngươi gọi ai đó?!” Sở Phong nhìn người nọ chằm chằm.
“Gọi ngươi đấy!” Người đàn ông vạm vỡ này cười thật thà, nói: “Không phải là ngươi không có tên sao, Hải Sơn huynh và tộc lão cùng nhau suy nghĩ, rốt cục nghĩ ra một cái tên rất hay cho ngươi.”
Bọn người Cơ Hồ, Bàn Đôn Nhi nghe được tin tức cũng đều chạy đến cửa thôn, nhiệt tình gọi hắn là Tiểu Bằng.
Sở Phong trực tiếp xù lông, đây thật đúng là báo ứng... Khó chịu, rơi xuống trên đầu hắn, sao lại bị đặt cho một cái tên rách nát xúi quẩy như thế, đánh chết hắn cũng không cần.
“Quá khó nghe, ta không chấp nhận.”
“Nói bậy, cái tên này dễ nghe biết bao, đại bàng giương cánh hận trời thấp!”
“Lên như diều gặp gió chín chục ngàn dặm!”
Một đám người gào to.
Vị đại thúc thật thà kia nhiệt tình giải thích, nói: “Yên tâm, tên thật của ngươi là Cơ Đại Bàng, nhũ danh mới gọi là Tiểu Bằng Bằng.”
Gương mặt Sở Phong đều đang run rẩy, mang theo ánh sáng đen, nói: “Ta tên là Cơ Đại Đức, đã có tên, ai còn gọi ta là Cơ Đại Bàng, ta quyết chiến với người đó!”
“Cái gì Cơ Đại Đức, khó nghe muốn chết, nào có êm tai như chữ Bằng, ngụ ý sâu xa, có tầm nhìn xa trông rộng!”
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu cái gì là Bằng, chờ sau này thúc mang ngươi đi đào một tổ đại bàng núi, giải thích và so sánh chúng với ngươi một chút thì ngươi sẽ biết thôi.”
Sở Phong: “...”
Thời gian này không có cách nào sống yên, hắn quả quyết lên đường, chạy trốn tới núi phía sau với Đông Thanh, ở trong thần miếu không chịu ra ngoài.
Nhưng mà, ngay tại ngày đó, Đông Thanh từ biệt hắn, nàng ta phải đi, có thể phải đi hai ba năm, xử lí vấn đề rất nguy hiểm, rất lâu cũng khó mà trở về.
“Lâu như vậy, Đông Thanh tỷ ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ?” Sở Phong vẫn có chút quyến luyến, đối với Đông Thanh, trong lòng hắn mang ơn và cảm kích, có tình cảm nhiều hơn so với tiên tử trong thần miếu và vị lão bà bà kia.
Hắn nhìn ra được, mặc dù Đông Thanh thô kệch, động một chút lại đánh hắn, nhưng lại thực tình đối tốt với hắn.
“Dương gian xảy ra chuyện lớn, ngươi không cảm giác được, vị kia ở Ung Châu xuất thế, quả nhiên là kinh khủng vô biên, vị đó thế mà còn sống, ai cũng không cách nào tưởng tượng.” Đông Thanh cảm thán.
“Hắn có thể mạnh bao nhiêu?” Sở Phong hỏi.
“Huyết khí đã xuyên qua danh sơn mà vị đó ngủ say tản ra ngoài, phá tan không trung, bây giờ hơn phân nửa Ung Châu đều là một mảnh đỏ thắm, người càng mạnh mẽ sẽ cảm nhận càng rõ, ngóng nhìn hướng kia liền sẽ cảm thấy thần hồn nhói nhói, run rẩy không ngừng, không cách nào miêu tả!”
Đây là lời nói của Đông Thanh, khiến cho người ta nghe cũng run rẩy.
Đông Thanh thở dài: “Mà người này ít nhiều có chút liên quan đến vị tổ sư nào đó đã biến mất thuộc mạch này của tiểu thư, tiểu thư không thể không đi, phải đi đến đó một chuyến.”
Đương nhiên, các nàng không thê nào tùy tiện đến gần, mà là phải đi tìm hiểu rõ, thăm dò một số thứ có liên quan tới vị đó ở Ung Châu, sau đó tìm ra cách ứng đối, làm cách nào đó để liên lạc mà không gặp phải nguy hiểm.
Ngày đó, trước khi Đông Thanh rời đi đã để lại đủ nhiều khoáng vật quý hiếm cho Sở Phong, có thể để hắn ngâm mình trong ba năm không có vấn đề.
Cuối cùng, nàng ta nghĩ nghĩ, đi tìm tiên tử thần miếu, cuối cùng trở về, đưa cho Sở Phong một cái bình ngọc nhỏ, ở trong có nửa viên đan dược lớn chừng trái nhãn.
Nàng ta nói với Sở Phong, đây là đan dược cầu được từ chỗ tiểu thư, dùng nửa giọt Lục Đạo Luân Hồi Huyết và các loại vật chất quý báu gộp lại luyện thành mười hai viên bảo đan, đều là bảo vật vô giá.
Nếu như nửa viên thuốc này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn đến gió tanh mưa máu.