Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong thật đúng là muốn đích thân “giao lưu” một phen, rốt cuộc tiểu cô nương cực giống Lâm Nặc Y kia là ai, cha mẹ của cô bé ở đâu.
Trên Thần Từ Đài, có một số người cũng thân mật quay đầu mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng phất tay, sau đó toàn bộ biến mất trong mưa ánh sáng, cứ vậy rời khỏi Vũ Châu Biên Hoang.
Đông Thanh liếc qua Sở Phong, nói: “Đừng nhìn nữa, trên người cô bé kia có chỗ kỳ lạ, căn bản không giống như là một cô bé, sức sống quá tràn đầy.”
Sở Phong nhìn ra xa, nhìn đi nhìn lại, thế nhưng là bên ngoài bộ lạc Cơ tộc chỉ còn lại một mảnh tàn tích của hành cung, ngay cả Thần Từ Đài kia cũng tự động cháy, hóa thành dung nham.
Rất nhanh, hắn bình tĩnh trở lại, hỏi: “Đông Thanh tỷ, rốt cuộc vị kia ở Ung Châu có lai lịch gì?”
Đông Thanh mày rậm mắt to, mũi rộng miệng rộng, nói ồm ồm: “Địa vị lớn đến mức có thể lật đổ một đoạn sử cũ, chỉ là trước tiên không cần nói đến vị đó, vẫn nên nói về ngươi một chút thì hơn, sao biên độ tăng lên của thể chất có thể lớn đến vậy?”
Sở Phong giương cằm lên, tằng hắng một cái, hắng giọng một cái, sau đó chắp hai tay sau lưng, bày ra một bộ tư thái ngạo thị thiên hạ (1), nói: “Một đời thiên kiêu (2), phải như ta!”
(1)Ngạo thị thiên hạ: kiêu ngạo mà nhìn xuống chúng sinh khắp thiên hạ
(2)Thiên kiêu: con của trời, người được trời ưu ái.
Đối phó với loại tính tình này của hắn, Đông Thanh dùng cách đơn giản mà quả quyết, dùng bàn tay lớn như quạt hương bồ mà gọt giũa hắn, nói: “Nói tiếng người, vấn đề trong này rất nghiêm trọng.”
“Uống dịch của Chân Long, ngủ một giấc trong ổ rồng, người được trời ưu ái như ta đây suýt nữa là phi thăng lên trời, vào thời khắc mấu chốt do ta còn vương vấn hồng trần, quyến luyến tình đời nên cố nén xúc động muốn phi thăng, ở lại dương gian, hiện tại cảnh giới nửa vời.”
Nhìn hắn đắc chí thành cái dạng này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cười giống một đóa hoa mào gà, Đông Thanh tức giận, suýt nữa ẩu đả hắn, nhưng rốt cục cũng đã biết được những gì hắn trải qua.
Biết hiện tại thể chất của hắn có thể sánh ngang tiến hóa giả cấp độ Tiêu Dao, Đông Thanh không có vui mừng, ngược lại lại nhíu mày, nói: “Phát triển sớm như vậy, không hay rồi!”
“Ta đâu có dùng chất xúc tác tiến hóa, việc này không có ảnh hưởng gì chứ?” Sở Phong không hiểu, hơn nữa thứ hắn uống chính là dịch Chân Long, là bổ dưỡng nhất, có lẽ không đến mức tiêu hao bản thân, dẫn đến phát triển sớm.
Đông Thanh rất nghiêm túc, nói: “Tuy nói dịch Chân Long đặc biệt, được xem là Thiên phẩm bổ dưỡng, nhưng là vẫn có các bậc tiền bối đại năng hoài nghi rằng nó có thể sẽ dẫn đến phát triển sớm, sớm tiêu hao hết tiềm lực của bản thân.”
Sở Phong lập tức không cười nổi nữa, mặc dù Đông Thanh nói đây chỉ là một loại hoài nghi, cũng không nhất định là chân tướng sự thật, nhưng hắn vẫn rất để ý.
Một thế này, hắn muốn vùng lên, muốn đi giết mấy Thiên Tôn như Thái Vũ, Hồn Nghệ, Loạn Vũ, v.v. Con đường ban đầu nhất định phải vững chắc, không thể để lại tì vết, nếu không thì làm sao đi lên con đường mạnh nhất được?
Đông Thanh nói: “Đương nhiên, mạch này của chúng ta cũng cho rằng vấn đề dịch Chân Long không lớn, chỉ có một vài đại năng quá cẩn thận mới cho rằng như vậy. Vấn đề của ngươi ở chỗ là ngươi lại lợi dụng địa thế của hang rồng để niết bàn thêm lần nữa, không ngừng đột phá, liên tiếp tăng lên thể chất trong thời gian ngắn như vậy, điều này khiến cho người ta lo lắng, hăng quá hoá dở, trong vòng mấy ngày mà nhảy ba cấp, sao có thể không lo phát triển sớm chứ?”
“Làm cách nào giải quyết loại phiền phức và tai hoạ ngầm này?” Sở Phong nhíu mày, không có tâm trạng mà cười đùa tí tửng.
“Mấy ngày gần đây ngươi tuyệt đối không nên tăng lên thể chất, trong mấy năm tiếp theo đều phải tĩnh dưỡng, dùng vật bổ có thể bổ dưỡng thân thể thật sự để điều trị cơ thể.”
Mặt Đông Thanh nhuốm vẻ lo lắng, suy nghĩ một phen, nàng ta cho rằng Sở Phong nhất định phải điều dưỡng, hơn nữa để an toàn phải tìm được một loại vật chất.
“Nghiêm trọng đến thế sao?” Trong lòng Sở Phong không chắc, đồng thời cũng có chút hồ nghi.
“Một vài thế gia bảo thủ trên đỉnh kim tự tháp tình nguyện để đệ tử trong nhà trước mười sáu tuổi tầm thường vô vi (3), làm một người thường, căn bản không thèm để ý mạnh bao nhiêu, sau khi bước qua mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu trở thành rồng bay lượn trên chín tầng trời!”
(3)Vô vi: thuận theo tự nhiên không làm gì cả, không có chí tiến thủ.
Đông Thanh nói ra mấy câu nói như vậy, đó là một vài môn đình tiến hóa đã tồn tại trên thế gian hàng trăm triệu năm, vô cùng bảo thủ, bọn họ trải qua đủ loại kiếp nạn lớn trong lịch sử tiến hóa.
Đương nhiên, cùng lúc đó thế gia chủ lưu lại cho rằng những phái này quá bảo thủ và cứng nhắc, căn bản không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Cho nên bọn người Tiểu Ô Nha, Oánh Oánh mới được người trong tộc dùng các loại vật chất tạo hóa chỉ để tăng lên thể chất, chứ không phải kéo đứt gông xiềng, mở ra cảnh giới.
“Có một loại vật chất có thể bù đắp chỗ hổng trên thân thể ngươi, đó chính là Dương Tuyền!”
Đông Thanh nói đến một loại đồ bổ, xem như là vật chất cực kỳ quý báu hiếm có ở dương gian, rất khó tìm ra, có thể bù đắp chỗ hổng của bản thân, hiệu quả cực tốt.
Nhưng là, loại vật này quá hiếm có, ngay cả gia tộc có Thiên Tôn trấn giữ cũng không có nhiều hàng tồn, sẽ không cho đệ tử tuỳ tiện vận dụng, thậm chí có đạo thống không có dù chỉ một giọt.
Loại vật chất này mỗi một giọt đều có dương khí cuồn cuộn, được xưng là tinh hoa của dương gian.
“Gần Dương Hà ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng mỗi lần vừa có tung tích là sẽ bị người canh giữ ở đó cướp đi, rất khó thu được.”
Dương Hà chính là một dòng sông cực kỳ cổ xưa ở dương gian, từ xưa đã tồn tại trên thế gian, mà đầu nguồn càng đặc biệt hơn, là từ bên trong một ngọn núi đá chảy ra.
Nhưng từ tiền sử đến bây giờ vẫn chưa ai có thể mở ra toà núi đá kia, người đi dò xét nếu không chết thì là vĩnh viễn biến mất, không còn xuất hiện.
Dương Hà chảy qua mấy châu, quanh năm không cạn, rất khó tưởng tượng, tại sao dòng sông chảy ra từ trong một ngọn núi đá lại có thể không khô, từ đầu đến cuối vẫn luôn tuôn chảy.
Sóng nhiệt trong sông lớn bốc lên ngập trời, có thể làm tan chảy đá vàng, bình thường nếu tiến hóa giả rơi vào thì máu thịt sẽ biến mất, thân tử đạo tiêu (4).
(4)Thân tử đạo tiêu: người chết mà những thành tựu đạt được trong đời cũng theo đó biến mất khỏi thế gian.