Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2197 - Chương 2197: Dương Gian Biến Thiên (2)

Thánh Khư Chương 2197: Dương gian biến thiên (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hiện tại, một đám người mới hồi phục lại tinh thần, ngổn ngang trong gió, đứa bé bị cho là nhỏ nhất lại có thể chiến thắng, chiến thắng tất cả đối thủ, độc chiếm vị trí đầu, mà truyền nhân của mạch Thái Vũ được cho là đứng đầu lại thê thảm như vậy.

Sở Phong nói: “Chết mất một thiên tài, các ngươi nhanh đi tìm một chút đi, dù sao không liên quan gì đến ta, không phải do rồng giết, chính là truyền nhân của Thái Vũ Thiên Tôn chém rụng.”

“Cái gì? !”

Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng là, ở đây có mấy người vẫn là thay đổi sắc mặt, nhanh chóng xông vào chỗ sâu trong ổ rồng, kết quả là chỉ tìm được mấy bộ thi thể.

Trong đó có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp vô cùng lo lắng, thậm chí là sắc mặt sợ hãi, nhưng sau khi cuối cùng tìm được một đôi tiểu tỷ muội song sinh đang cười hì hì thì nàng triệt để yên lòng, tự đáy lòng nàng cho rằng, đôi tiểu tỷ muội này mạnh hơn so với tất cả mọi người, sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng vừa rồi vẫn giật mình kêu lên.

Sau khi người của Y gia tiếp dẫn cô bé cực giống Lâm Nặc Y ra khỏi túp lều sừng rồng, người Y gia cũng thở phào một hơi.

Còn có mấy người khác thì đều mang vẻ giận dữ, rất là đau lòng, bởi vì bọn họ đã mất đi truyền nhân đỉnh cấp trong môn phái, mặc dù trong môn phái có mấy tên tiểu yêu nghiệt, hôm nay chỉ đưa một đứa đến, thế nhưng là chết ở nơi này vẫn là rất không cam lòng, cũng rất tức giận.

“Đều là rồng giết, không liên quan gì đến chúng ta!” Lúc này quạ đen nhỏ không thể không rũ sạch, nhanh chóng giải thích.

Mặc dù các bên có cạnh tranh, nhưng bây giờ nhìn thấy đệ tử nòng cốt trong tộc chết thảm, sắc mặt ai cũng rất khó coi, lỡ đâu nhóm lên cỗ oán khí này thì đó chính là cuộc chiến sinh tử đẫm máu.

“Được rồi, chúng ta đi!” Có người giận dữ hét.

Hắn ta nói đi, nhưng lại không phải rời đi, mà là đi vào chỗ sâu trong ổ rồng, chia cắt các loại tạo hóa và bảo vật còn lại..., ổ rồng lớn như thế đương nhiên là còn có rất nhiều cơ duyên.

“Gió thổi mây tan như vậy sao, đều đi hết rồi?” Sở Phong hỏi.

“Ngươi còn muốn như thế nào nữa? !” Đông Thanh đập vào ót của hắn một cái bịch, dạy dỗ hắn một chút, lần này thật sự là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn, nàng ta không cách nào ngờ tới, tiểu tử này có thể đè đầu tất cả yêu nghiệt, cuối cùng chiến thắng.

“Đừng gõ hư đầu óc!” Bà bà tóc bạc ngăn cản, vô cùng yêu chiều, nhìn Sở Phong với ánh mắt hoàn toàn không giống như trước kia, cuộc chiến hôm nay quả là cho bà một niềm vui bất ngờ to lớn.

“Nếu không ngươi cho rằng như thế nào, còn muốn để chúng ta đại chiến một trận?!” Đông Thanh lại gõ hắn.

Sở Phong lẩm bẩm: “Hại ta lo lắng vô ích, còn cố ý giữ lại một mạng cho Cẩu Oa, tránh cho các ngươi không dễ thu thập tàn cuộc, cùng người cùng chết và huyết chiến.”

Sau đó không lâu, sau khi tổ rồng bị người của các phương chia cắt sạch sẽ thì tất cả mọi người đi tới, lần này không thể tránh khỏi nhìn chằm chằm, xem đi xem lại Sở Phong.

“Các ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ ngượng ngùng.” Sở Phong chớp đôi mắt to tinh khiết, bày ra một bộ dáng vẻ ngượng ngùng.

“Đi chết!” Một đám tiểu yêu nghiệt đều bĩu môi, có trưởng bối ở trước mắt, bọn họ không sợ, trước kia cả đám đều mang vết thương nặng, cho nên thật sự là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Ai, hai mươi năm sau, đây nhất định là một tên chuyên gây tai họa.” Có người cảm thán.

Sở Phong uốn nắn, nói: “Ai nói, mười ba năm sau ta sẽ xuất đạo, nhưng khẳng định không phải tai họa, đến lúc đó cùng mưu tính chuyện lớn với một đám huynh đệ.”

Hắn vừa nói vừa gật đầu với một đám yêu nghiệt, chào hỏi từng người.

Trong lòng bọn yêu nghiệt này chán ngán, thật sự không muốn nhìn thấy hắn, bị áp chế bên trong ổ rồng, nén giận trong lòng, nhưng bây giờ còn ngại chưa dám nói với người lớn trong nhà, quá mất mặt.

Hơn nữa đã phát lời thề, sau này lỡ như tên vương bát đản (4) này tìm tới cửa, thật muốn thực hiện lời hứa sao? Quá xoắn xuýt.

(4) Vương bát đản: từ mắng chửi phổ biến thường mang nghĩa là tên khốn kiếp, nhưng trong một số trường hợp còn có nghĩa chửi ai đó là con hoang.

Nhưng bọn chúng cũng tin chắc rằng trong tộc có bí thuật để giải trừ ma chú lời thề, vấn đề không lớn lắm.

“Các vị, trước khi chia tay dâng lên một tin tức, vị kia ở Ung Châu, dương gian đã thức tỉnh, thế mà còn sống, muốn thống nhất dương gian!”

Lúc này, một vị lão giả mở miệng, mang đến một tin tức làm tất cả mọi người chấn động và kinh ngạc như vậy.

“Chuyện gì xảy ra?” Có người giật mình hỏi.

“Là ở Ung Châu! Ngươi nói chuyện gì xảy ra? Năm đó vị kia giết Thiên Tôn, chém danh túc chấn động thiên cổ, thống nhất một phần hai mươi cương thổ của dương gian, cuối cùng, trải qua một trận đại kiếp lôi đình, tất cả mọi người cho là vị đó đã chết đi trong thời khắc sống còn đó, nhưng là bây giờ lại phục hồi!”

“Cái gì, là vị đó, lại xuất hiện!”

Một đám người đều bị trấn trụ, sắc mặt triệt để thay đổi, bầu không khí vô cùng ngưng trọng, bọn họ biết sắp xảy ra việc lớn.

Tất cả mọi người cảm thấy phương hướng Ung Châu có huyết khí ngập trời dâng lên, phảng phất áp bách tới trong nháy mắt, muốn nghiền ép vạn vật trên thế gian, không thể ngăn cản.

Đây là một loại tác dụng tâm lý sao? Rất nhiều người kinh hãi, có chút hồ nghi, thế nhưng là càng cảm ứng, thôi diễn về phía đó thì bản thân càng run rẩy, sợ hãi một trận.

Dương gian sắp biến thiên, rất nhiều người dự cảm được đây là thời khắc ngột ngạt ngắn ngủi trước bão tố, cuối cùng sẽ nổ ra sự kiện lớn đáng sợ.

Có người tự đáy lòng bốc lên khí lạnh, nhưng cũng nhắc nhở, nói: “Các vị, vị này thích anh tài, cũng yêu quý yêu nghiệt, không biết là phúc hay là họa, có truyền nhân mạnh mẽ đều phải để ý một chút.”

Bọn người Sở Phong rất vội vàng trở về Cơ tộc bộ lạc, sự thực là sau khi tất cả mọi người nghe được tin tức này trong lòng đều có chút bất an, đều là sắc mặt nghiêm túc rời đi.

Vị kia ở Ung Châu năm đó quá ly kỳ và đáng sợ, vốn là một con Cửu U, sau đó hiểu thấu chuyện kiếp trước, khí thế to lớn cuốn khắp thiên hạ kia quả thực là ai cản giết kẻ đó, giết đến trăng sao lu mờ, dương gian phát run.

Đến nay nhớ lại cũng khiến cho da đầu của những người hiểu rõ thời đại kia tê dại.

“Chư vị Y gia, không ở lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút sao?”

Sở Phong đứng ở bên ngoài bộ lạc, nhìn hành cung cách đó không xa, một đám người đang bước lên Thần Từ Đài của siêu cấp trận vực truyền tống, hắn ở phía sau lớn tiếng hô.

Bình Luận (0)
Comment