Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2196 - Chương 2196: Dương Gian Biến Thiên (1)

Thánh Khư Chương 2196: Dương gian biến thiên (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đông Thanh ở nơi đó nhíu mày, nói đến Cơ Đại Đức ở trước mặt nàng ta sẽ rất thảm, và còn ám chỉ hơn phân nửa là đã chết rồi, đương nhiên khiến cho sắc mặt của nàng ta không hề dễ coi.

Cho dù tiểu thư mà nàng ta bảo vệ từng nói sống chết có số, nếu như không sống nổi cũng là chuyện bình thường, nhưng trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, không muốn nhìn thấy Sở Phong chết đi.

Dù sao, đây là đứa bé mà nàng ta tự tay chăm sóc, dù là chỉ có hai ba tháng cũng có chút tình cảm.

Đương nhiên nàng ta biết là không đúng, đối với truyền thừa (1) này của các nàng mà nói là phải lựa chọn người mạnh, truyền nhân thủ hộ giả tương lai đầu tiên là mạng phải cứng.

(1)Truyền thừa: hoạt động kế thừa và lưu truyền các kiến thức, kỹ năng, học thuyết, v.v.

Những điều này là tiểu thư và bà bà liên tiếp nhấn mạnh, Đông Thanh cũng chỉ có thể thở dài, nàng ta không đủ sức để thay đổi điều gì.

“Đạo huynh, chúc mừng, Thái Vũ Thiên Tôn có người kế tục!” Có người tiến lên chúc mừng các cao thủ trong mạch Thái Vũ, đó là ba lão Thần Vương, đích thân tới nơi đây.

Lần này, hầu như không có Thiên Tôn nào tới, bọn họ đã quét sạch chướng ngại nơi đây, bắt đi con rồng già cảnh giới Thiên Tôn kia, nên sẽ không hiện thân nữa.

Vị lão Thần Vương trong mạch Thái Vũ kia tươi cười, nói: “Ha ha, cùng vui, truyền nhân tộc ta thân thiết với lớp trẻ nhà các ngươi, trước lúc tiến vào ổ rồng đã từng nói muốn liên thủ, bọn chúng cũng khẳng định là có thu hoạch lớn.”

“Oa!”

Một con quạ đen bay tới, đây là vật cưỡi của Thiên Tôn, phụ trách tới đón tiểu tử béo trắng kia, nó mở miệng nói tiếng người, nói: “Không biết tiểu chủ nhân như thế nào, hắn từng tuyên bố, phải làm quen với vài huynh đệ tốt rắn chắc, sau này kề vai chiến đấu.”

Bên cạnh có mấy người bĩu môi, rõ ràng là con quạ đen nhỏ kia từng mở miệng nói lời ngông cuồng, muốn hàng phục một hai tiểu đệ, đi theo mình, giờ thế mà lại nói thành tốt đẹp như vậy.

“Đi, đi xem một cái xem tình hình rốt cục như thế nào.” Có người cười ha ha.

Ổ rồng rất đặc biệt, ngăn cách với thế giới bên ngoài, đây là mảnh đất đoạt thiên địa tạo hóa (2) chi địa, nếu không phải hiện tại đi vào bên trong, mở ra toàn bộ các loại cấm chế thì rất khó thấu đáo tình huống ở bên trong.

(2) Đoạt thiên địa tạo hóa: lấy hết tất cả những gì tốt đẹp trên đời

Động phủ rất trống trải, phủ kín Lôi Kích Mộc, mang theo ánh sáng đen nhánh, tràn ngập dương khí, ở bên ngoài loại chất gỗ này cũng được xem như là thuốc dẫn rất quý báu, nhưng tại nơi này lại bày đầy đất.

“Các vị, mời vào bên trong.”

“Mời!”

Một vị Thần Vương tuổi trẻ trong mạch Thái Vũ có chút thận trọng, sau khi đứng đó hơi do dự liền không khách khí đi vào trong, trên mặt phủ lên nụ cười.

“Ừm, đây là?!”

“Lẽ nào lại như vậy?!”

“Các ngươi đang làm cái gì?!”

Tự đi vào chỗ sâu trong động rồng, người ở đây đều cảm ứng được tình huống, sau đó sắc mặt cả đám đều trở nên vô cùng đặc sắc.

Sưu! Sưu! Sưu!

Bọn họ vọt tới mục đích trong nháy mắt, đi vào hiện trường, cảm xúc của cả đám đều kích động.

Thần Vương trong mạch Thái Vũ là khó tự đè nén nhất, phía trước ngón tay cũng hơi có chút run rẩy.

“Oa!” Vật cưỡi quạ đen của Thiên Tôn há mồm kêu to, cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm phía trước.

Yêu nghiệt trong mạch Thái Vũ xưng tôn mà lúc trước đã nói đâu?

Cẩn thận nhìn rõ, nó nằm ở trên một tảng đá, uể oải suy sụp, sắc mặt tái xanh, chưa nói đến vết thương trên người, ngay cả bộ mặt cũng sưng không nhẹ, mặt mũi bầm dập.

Nhất là nó bị một người ngồi ở phía trên!

Không phải nói là nó sẽ xưng tôn ở nơi này sao, kết quả lại trở thành bàn ghế bằng thịt người?!

“Cơ Đại Đức!” Ánh mắt ba vị Thần Vương trong mạch Thái Vũ đều lạnh lẽo,

Làm thế nào cũng không ngờ tới truyền nhân nhà mình sẽ thê thảm như vậy, bị người ta để ở trên tảng đá, trở thành đệm thịt.

Sau đó, con quạ đen kia cũng không bình tĩnh, ở nơi đó cười toe toét cả mỏ chim to lớn, nhìn về phía trước, bởi vì quạ đen nhỏ đang giúp Cơ Đại Đức đấm lưng, một bộ dáng vẻ chó săn.

Thế mà lại là kết quả như thế này, cả đám người đều không tiếp thụ được.

Lại là đứa trẻ nhỏ nhất này xưng bá, ở trên cao nhìn xuống cả đám người, những tiểu yêu nghiệt này đều rất nghe lời, ít nhất là mặt ngoài như thế, đều bị thương, bị áp chế ở đây.

“Sao lại là ngươi?” Lão Thần Vương trong mạch Thái Vũ Thiên Tôn giận dữ mắng mỏ, nhìn thấy truyền nhân nhà mình thê thảm như vậy, mà Cơ Đại Đức kia thế mà lại ngồi ngay ngắn ở bên trên, lão lộ ra sát cơ.

“Ngươi muốn làm cái gì?!” Không chỉ có Đông Thanh đứng ra, cả bà bà tóc bạc cũng tới, cản lại đường đi của lão, trợn mắt nhìn nhau với lão.

“Khinh người quá đáng, có thể nào như thế? !” Thần Vương tuổi trẻ trong mạch Thái Vũ quát, trong lúc giơ tay, thần quang năm màu lấp lánh, hận không thể đánh chết Sở Phong.

Đông Thanh tiến lên phía trước nói: “Thật sự là trò cười, sau khi đi vào không kể sống chết, đều phú cho thiên mệnh, truyền nhân mạch này của các ngươi không chết, ngươi nên thỏa mãn chứ không phải không cam lòng, còn thẹn quá hóa giận, còn muốn giết người hay sao?”

Sở Phong nhảy xuống khỏi đá xanh, đúng lúc mở miệng, nói: “Các vị hiểu lầm, ta sợ hắn tự sát, nên mới đích thân trấn áp, ngươi không tin thì hỏi bọn họ.”

Hắn chỉ về phía mấy người quạ đen nhỏ, Oánh Oánh, cố gắng hết sức ra hiệu và đánh tiếng.

Mấy người kia hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể không gật đầu.

“Xảy ra chuyện gì?!” Thần Vương trong mạch Thái Vũ giận dữ mắng mỏ.

“Ta bị hắn làm tàn phế rồi!” Ánh mắt của Cẩu Oa oán độc (3), hận không thể lập tức xử lý Sở Phong.

(3)Oán độc: chứa cả sự thù hận và độc ác.

“Lòng dạ ngươi thật là ác độc!” Lão Thần Vương trong mạch Thái Vũ giận tái mặt, muốn phát tác ngay tại chỗ.

Sở Phong nói: “Sao ngươi không hỏi hắn xem, từ khi tiến vào ổ rồng liền bắt đầu đuổi giết ta, mà ta cũng chỉ là phòng ngự một cách bị động, giữ lại một mạng cho hắn cũng không tồi rồi.”

Sắc mặt đám người trong mạch Thái Vũ xanh xám, triệt để không nhịn được nữa.

Oanh!

Một trong ba vị Thần Vương trong mạch Thái Vũ quấy lên chùm sáng phù văn chói mắt, nhưng là đã bị lão bà bà bên cạnh Đông Thanh áp chế xuống trong nháy mắt, khiến nơi đây gió êm sóng lặng.

“Oa, tiểu chủ nhân, ngươi sao rồi?” Con quạ đen kia mở miệng, hỏi thăm quạ đen nhỏ.

“Ta... Cũng tạm được.” Quạ đen nhỏ lộ ra một biểu lộ khó coi, sau đó không chút do dự mà thoát khỏi Sở Phong, đi tới, đi đến bên cạnh quạ đen.

Bình Luận (0)
Comment