Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2202 - Chương 2202: Rồng Vọt Ra Biên Hoang (1)

Thánh Khư Chương 2202: Rồng vọt ra Biên Hoang (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ừng ực!

Sở Phong lại uống một ngụm lớn, sau đó hắn đóng nắp dụng cụ, cảm thấy chóng mặt, trong thoáng chốc, hắn thấy được một con đường âm phủ, bên cạnh có một bát Canh Mạnh Bà.

“Thế mà lại xuất hiện ảo giác.” Hắn lắc mạnh đầu, không dám uống nữa.

Đến cuối cùng, ý thức của hắn mơ hồ, cảm thấy ký ức suy yếu, quả nhiên như là muốn mất trí nhớ.

Mãi đến sau này, các loại ấn tượng của hắn mờ mịt, nhớ không rõ, lúc này mới phù phù một tiếng ngã trên mặt đất nằm ngáy o o.

Mãi đến ngày thứ hai hắn tỉnh lại, phát hiện bọn người Cơ Hồ, Bàn Đôn Nhi trông coi hắn, rất là lo lắng.

“Ngươi sao rồi, chúng ta thấy ngươi khắc chữ trên mặt đất, uống Canh Mạnh Bà?”

“Đó là vật gì, là canh quỷ gì, ngươi không muốn sống nữa?”

“Không có việc gì, rất bình thường, đợi lát cũng cho các ngươi uống một chút, vật đại bổ!” Sở Phong lắc đầu đứng dậy, trí nhớ của hắn trở về, đồng thời tinh thần sảng khoái, tinh lực toàn thân dồi dào.

Cứ như vậy, chớp mắt nửa năm đã trôi qua, Sở Phong uống hết hai bình Canh Mạnh Bà, đương nhiên cũng chia cho bọn Cơ Hồ, Bàn Đôn Nhi một chút.

Đây là vật có thể gia tăng tiềm năng, nhất là có thể bù đắp chỗ thiếu khuyết của thân thể, hiệu quả tốt nhất, được xem là một trong những bảo dịch quý báu nhất ở dương gian.

Tinh khí thần của Sở Phong rõ ràng tràn đầy đến một điểm cực, tế bào toàn thân đều phát sáng, như là từng viên sao trời nhen nhóm!

Sau đó, hắn lại đi hố trời, bởi vì nửa năm đã trôi qua, hắn cảm thấy Cửu U Chích lại sắp bò lên, lần này có thể nói chuyện đường hoàng một chút.

Trên thực tế, mỗi sáng sớm hắn đều sẽ chạy tới dò xét xem vị nhị đệ này leo đến chỗ nào.

“Ừm, lần này kiềm chế một chút, đừng bất cẩn thật sự hù lão rơi vào chỗ sâu nhất trong hố trời, lần trước thật nguy hiểm, may mà có dây leo và lèn đá phía dưới đón lấy quan tài đá.”

Dưới Hố trời, Cửu U Chích hì hục hì hục, ngay cả sức bú sữa (3) cũng sử dụng ra hết, mới rốt cục lại sắp thấy ánh mặt trời.

(3)Sức bú sữa: ý nói là sức bình sinh nhưng nói theo kiểu hài hước.

“Lão phu rốt cuộc cũng bò lên lại được. Ta không tin thằng oắt đó vẫn còn kiên nhẫn mà chờ ở trên!”

Cửu U Kỳ tự nói, trong lòng cũng mang theo sự hưng phấn. Lần này bò còn cao hơn lần trước, đã thấy được cảnh vật bên ngoài Thiên Khanh, khoảng cách cũng chỉ còn vài chục trượng.

Hắn ta đắc ý nói: “Thái Âm Thái Dương (1), người mạnh kẻ yếu, chỉ cần lão phu xuất thế tất sẽ xưng bá thiên hạ!”

(1) Thái Âm Thái Dương: mặt trăng và mặt trời.

Cửu U Kỳ cười tươi hớn hở, tâm tình sung sướng trong quan tài đá, bởi vì nó đã sử dụng linh cảm đặc thù của mình để dò xét một phen, thấy bên ngoài không hề có động tĩnh gì, cũng không thấy tiểu tử kia.

Đến lúc này, nó đã có thể cất tiếng hát vang một khúc “Táng Tiên ca” từ thời tiền sử.

“Ngẫu mễ đáp lạp a đinh...”

Âm ba dày rộng thế mà cũng vang dội ra xa, phảng phất mang theo nỗi buồn thê lương, lời ca như vẽ nên cảnh tượng của một thời kỳ đáng sợ, khi tiến hóa giả trỗi dậy, an táng thần tiên ở một chốn nào đó.

Trong thoáng chốc, trận chiến lan xa đến hàng vạn dặm, va đập với một khớp nối nào đó trên lịch sử tiến hoá, khiến nó suýt vỡ vụn.

“Nhị đệ, đệ đang hát bài gì vậy? Âm luật và nhịp điệu không tồi, ngay cả tiếng chim gì đó ta cũng nghe hiểu luôn.”

Đúng lúc này, một thanh âm non nớt truyền đến, cắt phăng mạch cảm xúc của Cửu U Kỳ, khiến hắn ta lập tức hóa đá, toàn thân cứng ngắc, quan tài đá phanh gấp ngay giữa dốc đá.

“Ngươi... sao ngươi lại tới nữa?”

Phòng vệ tâm lý của Cửu U Kỳ sắp không nhịn được mà hỏng mất rồi. Thằng oắt này sao mà kiên nhẫn quá vậy, còn đợi hắn ta thêm nửa năm nữa?

Nó làm sao biết được Sở Phong vẫn luôn vận dụng thủ đoạn Trường Vực, thông qua dao động của địa khí để giám sát động tĩnh của hắn ta, nhờ vậy nên sớm đã biết được lúc nào hắn ta có thể bò lên.

“Nhị đệ, nửa năm không gặp rồi nhỉ. Sau khi chúng ta chia tay đệ vẫn ổn chứ? Huynh đây rất là tưởng niệm đệ đấy.” Trên mặt Sở Phong tràn đầy vẻ vui mừng, hạ xuống bên cạnh Thiên Khanh như là một con chim Hỉ Thước đang vẫy cánh.

“Cút!” Cửu U Kỳ không thể nhịn được nữa, lần này hắn ta trở mặt ngay và luôn, thậm chí hắn ta còn có một loại xúc động muốn dứt khoát tự mình nhảy xuống Thiên Khanh luôn cho rồi, khỏi cần phải bị đạp xuống nữa.

Thế nhưng chuyện tới trước mắt nó lại xoắn xuýt, không nỡ từ bỏ. Hắn ta đã gian khổ bò bốn năm rưỡi nha, mới được thấy ánh mặt trời thôi lại phải nhảy xuống Âm Phủ, quá là đau khổ.

“Nhị đệ, đệ mắng ai đấy?!” Sở Phong trầm mặt hỏi hắn ta.

“Mắng ông trời thôi, không liên quan gì tới ngươi. Ta chỉ là nhớ tới thời tiền sử, những năm tháng đó lão phu tung hoành thiên hạ, không ai có thể địch lại, thế mà bây giờ... nghĩ mà muốn khóc.”

“Được rồi, đừng chơi bài tình cảm nữa. Đông Thanh nói với ta rồi, đã là Cửu U Kỳ thì chỉ còn sót lại vài ấn tượng mơ hồ, căn bản không có khả năng nhớ rõ chuyện kiếp trước, ngươi thế này là đang lừa ai vậy? Lại nói, ngươi còn mặt mũi mà khóc với lóc hả, nói xem thử ngươi đến tột cùng đã gây hoạ với bao nhiêu người trên núi Lôi Kích coi. Ta không lập tức thay trời hành đạo mà diệt đi tai họa như ngươi đã là tốt lắm rồi.”

Cửu U Kỳ thanh âm vang dội, mười phần trung khí nói: “Ta không hại người tốt nhé, hễ là kẻ mà ta hại chết đều có lòng tham, mang theo ác ý, ta không nhằm vào người thiện lương!”

“Ngươi có ý gì? Ngươi rõ ràng đã từng hại ta rồi, vậy theo ý ngươi ta không phải người tốt?” Sở Phong cúi đầu nhìn xuống dưới, trợn trắng mắt.

“Ngươi có phải người tốt hay không trong lòng ngươi tự biết, chính mình không rõ chính mình sao?” Cửu U Kỳ oán hận nói.

“Bùm!”

Đáp lại hắn ta là một khối đá nặng bốn mươi kí nện xuống quan tài đá, dọa Cửu U Kỳ đến hồn bay phách tán, cho rằng thằng nhãi mắc dịch này lại quyết tâm đá hắn ta xuống dưới.

“Ngươi lặp lại lần nữa xem?” Sở Phong đe dọa nói.

“Đại ca, xin huynh giơ cao đánh khẽ. Lần này đệ mang theo thành ý mà bò lên đây, muốn cùng huynh đàm phán ý mà. Chúng ta hãy lấy "Táng thiên chú" từ thời tiền sử ra phát thề, hai bên ràng buộc với nhau, từ đây kết bái làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng!”

Không hề nghi ngờ, cục đá vừa rồi đã dọa sợ Cửu U Kỳ. Hắn ta nghĩ đến việc lại bị nện xuống Âm Phủ thêm một lần nữa liền cảm thấy sống không bằng chết.

Nếu lại rơi xuống đó, hắn ta có dự cảm quan tài đá này cuối cùng sẽ bị những móng vuốt kinh khủng kia cào nứt, đến lúc đó hắn ta hơn phân nửa sẽ không sống nổi.

Bình Luận (0)
Comment