Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Được! Đưa thêm cho ta sáu bình canh Mạnh Bà.” Sở Phong hô, chính thức bắt đầu đàm phán.
“Thằng nhã..., à tiểu ca, huynh độc ác thế! Đệ chỉ thu thập được tổng cộng tám bình canh Mạnh Bà, giữ lại để sau khi bò ra khỏi quan tài đá sẽ tu bổ bản thân mình một xí. Huynh trước đó đã cướp đi hai bình, giờ lại muốn cướp sạch của đệ, một bình cũng không chừa sao? Làm người không nên quá tham lam như vậy, đôi ta phải cùng nhau có lợi chứ!”
“Vậy được rồi, cho ta năm bình, có phúc cùng hưởng!”
Có phúc cùng hưởng cái đầu ngươi, đều toàn là của ta hết đấy, thế này là ăn cướp chứ cùng hưởng đâu ra. Cửu U Kỳ tức đến run rẩy, muốn đánh cho Sở Phong một trận.
“Huynh đệ, làm người không thể tuyệt tình thế được, cho huynh đệ ta một con đường sống đi. Ngươi nói ngươi, lần thứ nhất ném ta xuống, lần thứ hai thì nện ta xuống, tổn hại ta biết bao nhiêu. Lão phu chẳng khác gì ở phía dưới giúp ngươi thu thập canh Mạnh Bà, cực khổ chịu đựng bốn năm rưỡi, kết quả chỉ có thể giữ lại cho mình một bình thôi sao?”
“Cho ngươi hai bình!” Sở Phong vung bàn tay nhỏ, vẻ mặt chính nghĩa, cuối cùng còn cường điệu nói: “Không thể nhiều hơn được nữa!”
Cửu U Kỳ tức giận vô cùng, cả giận nói: “Ngay cả Thất Đức Thiên Tôn thời tiền sử cũng không vô đạo đức như ngươi, còn nhỏ mà đã hèn hạ vô sỉ hạ lưu. Tưởng lão phu lấy được chúng dễ lắm sao, kết quả chỉ toi công bận rộn một hồi. Lại nói, ngươi muốn nhiều như vậy để làm cái gì, muốn hoàn toàn mất hết ký ức sao?!”
Sở Phong khẽ giật mình. Thứ này uống nhiều quá thì sẽ hoàn toàn mất đi ký ức sao?
“Như vậy đi, ta cho ngươi giữ lại ba bình, nếu như ta không đủ dùng lại đòi ngươi tiếp. Gần đây thân thể hơi yếu, cần bồi bổ một chút.”
“Nói hươu nói vượn, ta rõ ràng cảm ứng được thân thể của ngươi cơ năng tràn đầy đến đến cực điểm, không tin lời lão phu, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ bị bồi bổ quá mức.”
Sở Phong không muốn nghe hắn ta lải nhải, quyết ý sau khi cùng nhau phát thề liền để lại cho hắn ta ba bình canh Mạnh Bà, còn lại đều đặt ở trên mặt đất rồi sử dụng Trường Vực chuyển mấy bình còn lại đi, thu về cho mình.
“Được rồi, nhị đệ. Chúng ta đến thương lượng một chút làm sao để kết bái đi.” Sở Phong hỏi Cửu U Kỳ về Táng Thiên chú, xác minh lại với một đoạn ghi chép trong bản chép tay lấy từ chỗ sư phụ của Thạch Hồ Thiên Tôn.
...
Không lâu sau, Cửu U Kỳ kêu ca: “Cái gì, ngươi thật muốn làm ta đại ca? Trò cười, lão phu sống bao lâu rồi hả? Ta đã trải qua quá khứ, nhìn thấu tương lai, vốn muốn cùng ngươi kết bái rồi làm huynh trưởng của ngươi, thế mà ngươi lại dám đề ra yêu cầu vô lý này sao!?”
“Không phải trước kia ngươi kêu ta là đại ca sao, vậy cứ giữ xưng hô như vậy đi, không cần thay đổi gì. Làm nhị đệ của ta, ngươi không phải chịu thiệt thòi gì đâu. Nếu đã kết bái thì sau này chắc chắn sẽ phải đồng sinh cộng tử, ngươi nếu có lòng oán giận, vậy dứt khoát về lại Âm Phủ cho rồi."
“Ngươi biết ta là ai không?” Cửu U Kỳ kêu lên.
“Nhị đệ của ta, Cổ Trần Hải!”
“Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi luôn cảm giác mình trong quá khứ lợi hại, vậy ngươi nói cho ta xem, vì sao giờ ngươi lại không thể đứng dậy được. Nếu làm nhị đệ của ta, ta sẽ che chở cho ngươi!”
Trong lúc nhất thời, Cửu U Kỳ không phản bác được. Mặc dù lòng có oán giận, nhưng vị thế của mình lại thua người ta, dù kiên trì cũng không có kết quả, còn phải chịu thiệt thòi lớn.
Sở Phong hỏi: “Nhị đệ, đệ nghĩ xem bây giờ mình có thể làm được cái gì. Ta hỏi đệ, nếu như ta coi đệ là Phiên Thiên Ấn rồi ném đi thì trong phạm vi ba trượng đệ không phải là kẻ vô địch, có thể nuốt sống cao thủ khắp chốn sao?”
Lúc trước hắn đã được Đông Thanh dặn dò không thể đến gần quan tài đá trong phạm vi nhất định, bởi vì Cửu U Kỳ này có thể sinh ra hung uy đáng sợ.
Sở Phong có chút cố kỵ, thế nhưng Cửu U Kỳ nghe xong lời hắn nói còn sợ hãi hơn cả hắn, hãi hùng khiếp vía một trận.
“Ngươi có ý gì, định coi ta là cục gạch chuyên ném người khác?” Cửu U Kỳ lo lắng không yên hỏi.
Sở Phong nói: “Sau khi huynh đệ chúng ta kết bái, ta chuẩn bị đi du lịch thiên hạ, chính thức xuất đạo. Nếu như ngươi chỉ biết vướng chân thì làm sao có thể cùng ta cùng xông pha đại địa Dương Gian. Ngươi phải biết tự vệ cho mình, mà ta cũng phải hiểu rõ thực lực của ngươi mới được.”
Nhỏ có chút éc mà cũng muốn tung hoành thiên hạ? Cửu U Kỳ cảm thấy thằng nhãi này có đầy bụng chủ ý, chắc hẳn là muốn mang theo hắn ta làm bùa hộ mệnh, rồi muốn nhờ hắn ta để đạt được mục đích gì cho coi.
“Ngươi có phải hay không muốn đi chỗ nào nhưng chính mình không dám lên đường hay không?” Hắn ta cảnh giác hỏi.
“Nói tầm bậy tầm bạ, ta chỉ là muốn đi thể nghiệm một lần làm anh hùng thiên hạ thôi!”
"Rầm" một tiếng, Sở Phong dùng Trường Vực di chuyển quan tài đá, đúng lúc bắt được ánh nắng sớm buổi bình minh, ánh nắng vàng nhạt chiếu đến khiến cho quan tài đá không còn bị âm khí quấn lấy, các hoa văn trên nó đều đang phát sáng.
“Đến đây nào nhị đệ. Bây giờ kết bái luôn thôi, ta lấy canh Mạnh Bà thay rượu, uống trước một chén.” Sở Phong mở ra một bình rồi uống một hớp nhỏ, bộ dạng có vẻ say mê.
Hiện tại, hắn đã biết uống bao nhiêu sẽ không hôn mê, không còn phải lo lắng nữa.
“Ta không uống được, ngươi thả ta ra quan tài đá đã.” Cửu U Kỳ nói.
“Ta không thể mở quan tài đá được, ngươi có thể đưa cho ta một bình canh Mạnh Bà, ta uống giùm ngươi."
“Ta không muốn nói chuyện nữa!” Cửu U Kỳ oán giận, nhưng rất nhanh tâm tình của hắn ta đã tốt đẹp trở lại. Tên hỗn thế tiểu ma đầu này cuối cùng cũng không đạp hắn ta xuống Thiên Khanh nữa rồi. Lòng hắn ta tràn trề hy vọng, rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng tự do.
Xoẹt!
Đột nhiên, nơi xa bay đến một tia sáng đáng sợ. Một mũi tên sắt "bùm" một tiếng bắn nổ vùng đất bên cạnh Sở Phong, biến nơi đó thành một cái hố to.
Nếu không phải Sở Phong tránh né kịp thời thì đã bị mũi tên đó chộp mất một mạng, chết ngay tại chỗ!
Thời khắc mấu chốt, linh cảm nhạy bén vượt quá mức bình thường đã cứu được hắn, dù sao hắn cũng từng là Thần Vương!
Sau đó, hắn liền nhìn thấy từ đằng xa xuất hiện một con Xích Lân Thú, nhìn trông giống thiên mã, nhưng trên mình nó có vảy rồng màu đỏ thẫm, lúc này, nó đang ngẩng đầu hí dài. Ngồi trên nó là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi đang nở nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi buông xuống cây cung lớn.
“Ngươi là ai, tại sao lại tùy ý bắn giết người khác?!” Sở Phong giận dữ mắng.