Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ê, thả cái quan tài đá trong tay ngươi xuống, đó là cơ duyên của ta.” Thiếu niên cất giọng, mang theo nụ cười lãnh đạm và tư thái bễ nghễ, không đem Sở Phong để vào mắt.
Ánh mắt của gã nóng bỏng, nhìn chằm chằm quan tài đá có chứa canh Mạnh Bà.
Sở Phong nghe thấy vậy liền dâng lên lửa giận. Dám động thổ trên đầu sao Thái Tuế (2) hả, đã đoạt bảo dịch của hắn rồi mà còn muốn giết hắn nữa, không thể chịu đựng được.
(2) Động thổ trên đầu sao Thái Tuế: Ngày xưa, người ta tin rằng đào đất xây nhà về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để chỉ những việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
“Không muốn chết thì bỏ quan tài đá xuống rồi cút sang một bên!” Thiếu niên lại nói.
Gâu!
Trong rừng, một con chó dữ khổng lồ, to bằng một toà nhà chạy đến. Nó há cái mồm to như chậu máu, thở ra lệ khí kinh khủng.
“Chó, xé xác thằng nhóc đó rồi mang tạo hoá của chúng ta về đây.” Thiếu niên lạnh lùng ra lệnh, nhìn Sở Phong với ánh mắt giễu cợt, coi thường sống chết của hắn.
Cùng lúc đó, từ trong núi rừng truyền đến tiếng người hô ngựa hí, một đội nhân mã có tổng cộng mười mấy người vọt đến. Bọn họ đều là cường giả, mang theo ánh sáng của Thần.
Trong đám người này có Thần!
"Nếu đám các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!” Sở Phong lạnh lùng đáp lại. Hắn biết trận chiến này không thể tránh khỏi, có lẽ đã đến thời điểm rồng vọt ra Biên Hoang, khuấy động phong vân!
Sở Phong phẫn nộ, thiếu niên không biết là ai này cũng quá ngang ngược, vừa gặp đã bắn ra mũi tên sắt hòng giết hắn, muốn cướp đi canh Mạnh bà trong tay hắn.
Hắn bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, đám người đối diện kia đều không phải là người lương thiện, trong đó còn vọt ra ánh sáng của Thần. Một đám người như ngàn sao bao quanh mặt trăng che chở thiếu niên chạy về phía trước.
Xông lên phía trước nhất tất nhiên là con chó lớn kia. Toàn thân nó có màu đỏ sậm, giống như đã cắn giết trong thời gian dài, tắm máu của vạn thú, dẫn đến da lông cũng nhuộm đẫm màu máu.
Con chó lớn cao hơn bốn mét này lúc chạy còn kéo theo lên một cơn gió lớn, cát bay đá chạy, trong không khí còn lẫn mùi máu tanh nồng đậm.
Trên mặt Sở Phong lộ vẻ lạnh lẽo. Hắn cùng thiếu niên này vốn dĩ không thù không oán, thế mà đối phương vừa muốn đoạt cơ duyên của hắn đã đành còn muốn thả chó cắn người.
“Hồng Sư, cắn xé nó thành bãi thịt vụn cho ta.”
Thiếu niên kia đứng phía sau hô lớn, trên mặt treo nụ cười lạnh lẽo. Hắn ta ra lệnh mà không thèm quan tâm hậu quả thế nào, chỉ muốn cho con chó dữ khổng lồ này xé nát đứa nhỏ bên cạnh Thiên Khanh.
Lúc ra lệnh, vẻ mặt hắn ta vẫn giữ sự vô cảm, thể hiện ra tàn nhẫn, coi thường sinh mệnh của người này. Hắn ta căn bản cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ coi như là một chuyến săn thú bình thường trong rừng thôi.
“Grào!”
Con chó khổng lồ sau khi nghe lệnh càng phát ra lệ khí nồng đậm hơn, tiếng gầm gừ rền vang như tiếng sấm. Trông nó càng thêm hung mãnh, lông thú đỏ sẫm toàn thân dựng đứng lên, răng nanh trắng ởn khiếp người.
“Ha ha...”
Đám người đứng đằng sau cũng dửng dưng, không có chút đồng tình nào. Nhìn thấy một đứa bé sắp bị cắn xé bởi một con chó to bằng một toà nhà nhưng tất cả bọn họ đều chỉ cười ha ha, xem đó là chuyện vui.
Sở Phong "vèo" một tiếng tránh thoát, nhưng hắn vẫn không chưa lập tức đánh trả. Hắn đang để ý đến tiến hóa giả mạnh nhất trong đám người kia, đó mới là mối phiền toái lớn nhất.
Còn ở bên này, con chó lớn kia đang há mồm phun ra nồng nặc mùi máu tươi. Nó sửa một tiếng đầy hung tàn rồi chồm lên mạnh mẽ như sấm sét.
“Ha ha, Hồng Sư, nhanh lên chút coi! Chỉ một thằng oắt con mà cũng không chồm cho nó ngã được hả?”
“Ngươi là một con mãnh thú dám giết cả giao long núi, một mình tàn sát một thôn trang cơ mà. Đừng có dịu dàng thế chứ!”
Phía sau có người đang nhốn nháo kêu la, trong lời nói của bọn họ đều lộ ra sự hung tàn, chỉ biết ra lệnh cho con chó dữ này tấn công mãnh liệt hơn.
Sở Phong nhờ vào ánh mắt sắc bén mà lại một lần tránh thoát, đồng thời bắt đầu khởi động địa từ khí, nắm giữ năng lượng của huyền từ ẩn chứa trong mảnh đất này để vận chuyển quan tài đá!
Dù là ổ rồng hay Thiên Khanh đều có địa thế hình hồ lô, ẩn chứa một lượng đá sắt từ lớn, thậm chí còn có không ít từ tủy. Dạng địa hình này đem lại lợi thế rất lớn cho Sở Phong.
“Grào!”
Con chó dữ đỏ sẫm lại đang rít gào. Nó chồm một phát đã được mười mấy mét, mang theo cuồng phong và mùi tanh tưởi áp sát đến.
Ven đường, một ít cây rừng bị nó đụng gãy, mấy tảng đá cũng bị móng vuốt thô to của nó đạp đến nứt ra, đất đá văng ra khắp nơi.
“Cơ thể nhỏ nhắn như vậy mà thân thủ cũng nhanh nhẹn lắm. Chẳng qua vẫn không đủ cho Hồng Sư nhét kẽ răng, chỉ cần nó cào cho một phát thì thằng nhóc này cũng biến thành bánh thịt mà thôi!”
Đám người đằng sau lại buông lời giễu cợt. Nhìn thấy một bi kịch nhân gian sắp diễn ra nhưng tên nào cũng hăng hái dào dạt, bộ dạng rất hưng phấn, đúng là tàn nhẫn trời sinh.
“Vù!”
Sở Phong nhờ vào sự hỗ trợ của địa từ khí, vận dụng Trường Vực một cách vô cùng kỳ ảo để vận chuyển quan tài đá cách không, sau đó đột ngột ném nó về phía con chó dữ kia.
Nếu không phải tuổi của hắn quá nhỏ, sức lực của bản thân vẫn còn có hạn thì chỉ cần lợi dụng loại địa thế này thôi cũng có thể thi triển ra đại sát thuật!
“Grừ!” Con chó dữ dài hơn một thước dựng đứng bộ lông đỏ, càng lộ ra vẻ dữ tợn. Nó nhảy lên không trung rồi lao xuống chỗ Sở Phong.
Thân thể của nó vô cùng cường tráng, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, đầu vuông tai to, miệng rộng đỏ tươi há ra, để lộ hàm răng trắng bóc, tản ra sát khí nồng đậm.
Ầm!
Lúc này, quan tài đá giống như đang bị một bàn tay vô hình nhấc lên rồi quăng thật mạnh vào giữa không trung, va vào trên người con chó dữ đó một cú thật mạnh!
Con chó dữ bị va một cú mạnh đến nỗi máu thịt bầy nhầy. Nó bị một lực lớn đánh đến kêu gào thảm thiết, xương sống đã gãy mất, da lông cũng tróc ra một khối lớn.
Cái quan tài đó làm bằng gì mà cứng thế?
Tiếp đó, con chó lớn gào thét, kèm theo đó còn là tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Mới vừa nãy nó còn khí thế hung ác cuồn cuộn, nhưng bây giờ ngay cả cái đuôi cũng bị đè chặt, đang ra sức giãy dụa.
Nhưng trong lúc nó bị quan tài đá đập xuống đất thì máu huyết của nó đã bị rút đi mạnh mẽ, cơ thể nhanh chóng gầy ốm.