Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2205 - Chương 2205: Ngang Ngược (2)

Thánh Khư Chương 2205: Ngang ngược (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Kiềm chế một chút!” Sở Phong âm thầm truyền âm, sợ vị nhị đệ trong lòng còn mang oán giận này điên cuồng quá mà gây ra hiện trường đẫm máu doạ người.

Rầm!

Con chó khổng lồ sau khi rơi xuống đất thì không dậy nổi, khắp người toàn là máu, chảy đầy cả ra đất. Vì phải liên tiếp chịu hai lần trọng thương nên xương sống và xương sọ của nó đều vỡ nát, chết rất thảm.

“Chán sống rồi, dám hại chết chó cưng của ta! Giết nó cho ta!” Thiếu niên hạ mệnh lệnh, hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngay ngắn trên con toạ kỵ giống như thiên mã, toàn thân vảy đỏ hồng kia.

Mặt hắn ta trầm như nước, ánh mắt âm u, chính mình cũng kéo cây cung lớn, bỏ lên đó một mũi tên sắt rồi nhắm bắn về phía trước.

Vút vút vút!

Hết bóng người này đến bóng người khác nhào về phía trước, động tác mạnh mẽ, người nào cũng là cao thủ.

Keng!

Sở Phong tránh né, dùng quan tài đá ngăn cản mũi tên sắt kia. "Ầm" một tiếng, mũi tên sắt nổ tung thành một đống bột sắt mịn, mà quan tài đá vẫn không hề hấn gì.

“Trời ạ, đây là đá Thiên Kim sao? Nó là một vật liệu kỳ trân thiên địa, có thể luyện chế bí bảo cấp Thiên Tôn đấy trời ạ! Vật thần thánh hạng nhất thế này mà lại có một khối lớn ở đây, còn bị người ta chế thành quan tài nữa, quá lãng phí.”

Một lão già đứng sau đám người đông đúc kêu to, vô cùng kích động.

Đồng thời, ánh sáng của Thần cũng từ chỗ lão già đó phát ra, nguồn gốc từ một cái hũ trong tay lão ta, bên trong đang chiếu ra ánh sáng mờ ảo thần thánh.

Vụt vụt vụt!

Sáu, bảy người cùng nhau vọt tới, mang theo sát khí lạnh lẽo, kẻ nào cũng giơ ra bàn tay to chưởng xuống Sở Phong, hận không thể dùng một chưởng đánh chết hắn.

"Tránh ra hết cho ta!”

Lão già đầu đầy bím tóc đứng đằng sau hét lớn. Lão ta đã để mắt đến quan tài đá, ánh mắt như bắn ra lửa.

Mà lúc này đây, Sở Phong đã khởi động địa từ khí, mang theo quan tài đá dứt khoát mà kiên quyết phóng đến Thiên Uyên, chuẩn bị bất cứ giá nào cũng có thể nhảy xuống.

“Đừng lên tiếng!” Sở Phong truyền âm.

Bằng không, hắn sợ Cửu U kỳ sẽ kêu to ra mất.

Trên thực tế, Cửu U Kỳ đã sợ đến hồn phi phách tán, hắn ta không muốn lại phải xuống Âm Phủ.

“Ngươi quay lại đây, để lại chí bảo cho ta!”

Lão giả vận dụng bí thuật, lòng bàn tay bỗng bắn ra tia sáng phóng xuống Thiên Uyên, muốn tóm lấy quan tài đá.

Trước đó Sở Phong cố kỵ nhất chính là lão già này, cảm thấy trên người lão ta có khí tức của Thần, lúc sau phát hiện nguồn gốc của nó là từ cái hũ sành trong tay lão thì mới có chút yên tâm.

Lúc này, Sở Phong vô cùng phối hợp, ném bay quan tài đá ra ngoài Thiên Khanh.

Vút!

Quan tài đá phóng vọt lên, bị năng lượng màu xanh phóng ra từ tay lão già kia tóm lấy, đưa đến trước mắt lão.

“Ha ha, quả nhiên là đá Thiên Kim. Đây là vật liệu tuyệt thế dùng để luyện khí, là báu vật hiếm thấy. Nếu luyện nó thành lò luyện dược thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất. Hôm nay chiếm được đại tạo hóa này thì ta đã có hi vọng thành Thánh rồi!”

Lão giả cười ha ha, rất chi là đắc chí vừa lòng.

Sở Phong trong nháy mắt đã trốn bên trong quan tài đá. Hắn sợ bị lão già kia tóm được, thậm chí còn chuẩn bị vận dụng Đạo quả kiếp trước, nhưng sau đó hắn thấy được lão già kia đang hưng phấn quá độ, trong mắt chỉ có quan tài đá.

Đồng thời, hắn cũng biết được mình đã đánh giá cao thực lực của đối phương. Lão già này chỉ là một Bán Thánh, toàn bộ sự cổ quái đều bắt nguồn từ cái hũ sành phát ra khí tức trong tay lão.

Trên mảnh đại địa này, Bán Thánh cũng không thể lơ lửng trên mặt đất, cũng không có cách nào bay được.

“Lục gia, cái quan tài này là trân bảo hiếm có sao?” Thiếu niên ngồi ngay ngắn trên Xích Lân Thú kinh ngạc, đôi mắt híp lại lộ ra hai đạo tinh quang. Hắn ta cũng muốn chiếm một phần.

Những người khác cũng tụ tập lại, quan sát quan tài đá.

Quan tài đá yên tĩnh, không phát ra chút động tĩnh nào, tất nhiên là do Cửu U Kỳ đặc biệt phối hợp. Nó so với ai khác đều tham lam, hận không thể hút khô máu của tất cả mọi người, nên đang chờ cả bọn đến gần.

Bằng không lúc nãy nó đã không để con chó kia máu chảy đầy đất mà sớm đã hút hết toàn bộ rồi. Hết thảy cũng đều chỉ phòng ngừa bại lộ, doạ mấy kẻ đó mà thôi.

“Nhìn xem, trên quan tài đá này có hoa văn phức tạp, chế tác rất cẩn trọng, xem ra là bút tích của danh gia, ẩn chứa Đạo vận vô cùng kinh người đấy. Chỉ riêng mấy hình chạm khắc này đã là bảo bối rồi, ây da, khéo bên trong quan tài này còn có báu vật nào đó không biết chừng, bởi vì cái này tuyệt không phải đồ vật mà người thường có thể dùng, người này khi còn sống... tối thiểu cũng phải là Thiên Tôn.”

Lão già đầu đầy bím tóc nói đến lời cuối thì thanh âm cũng đã run rẩy, vô cùng kích động. Có lẽ đây là cơ duyên lớn nhất mà lão ta gặp được trên đời.

“Ta có dự cảm, đây là... một tạo hóa tuyệt thế!” Lão ta run giọng nói.

Quan tài yên tĩnh, Cửu U Kỳ vẫn chưa phát tác. Hắn ta muốn đợi đám người này bình tĩnh lại rồi đi tìm Sở Phong, tốt nhất là xử lý luôn cái tên "đại ca kết nghĩa" kia.

Sở Phong chờ mãi vẫn thấy những người kia nói dông nói dài, hắn tâm linh mẫn tuệ, lập tức cảm thấy không đúng. Dựa theo tính cách của thằng cháu trai Cửu U Kỳ thì sao lúc này còn nhân từ như vậy, mãi cũng chưa chịu động thủ, không lẽ muốn hố hắn?

“Tìm thằng nhóc kia, bắt sống nó cho ta!” Quả nhiên, lão già kia cất lời.

Thiếu niên kia càng cười lạnh, nói: “Vặt xuống một cánh tay, đánh gãy hai chân nó rồi đưa sang đây. Ta đoán chắc nó không thể tự sát ở Thiên Khanh mà chỉ là trốn ở dưới vách đá thôi!”

“Ngu xuẩn, bên trong quan tài trong tay các ngươi có một vật đại hung, còn không mau ném nó đi!”

Sở Phong từ đằng xa hô với lại, ép Cửu U Kỳ mau chóng động thủ.

Người ở chỗ này đều sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Có người lập tức rút lui, động tác nhanh như điện, cũng có người chỉ cười lạnh khinh thường, trông vô cùng bình tĩnh, căn bản không tin tưởng, chỉ nghĩ là hắn đang lừa gạt.

Nhưng Cửu U Kỳ tất nhiên phải tin tưởng vào bản lĩnh của mình rồi, hắn ta lập tức nóng nảy, sao có thể dễ dàng để cho con mồi tới tay rồi lại chạy mất được, không lẽ phải để gà bay trứng vỡ?

Bùm!

Nó lập tức bạo phát, toả ra sương máu khủng bố bao phủ khắp phạm vi ba trượng, khiến vùng đất này lập tức trở thành sâm la Địa Ngục.

“A...”

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, vị Bán Thánh kia là thê thảm nhất, mới nãy mặt mũi còn tràn ngập ý cười, nói đây là cơ duyên lớn nhất đời này.

Bình Luận (0)
Comment