Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2206 - Chương 2206: Thợ Săn Luân Hồi (1)

Thánh Khư Chương 2206: Thợ săn luân hồi (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Kết quả, nụ cười vẫn còn đọng lại nơi đó chưa kịp phai, cơ thể của lão ta đã bắt đầu khô quắt, chỉ một chốc đã da bọc xương.

“A a...”

Người nào cũng đang gào thét giãy dụa, chỉ có một vài người thoát ra được, nhưng cũng đã gầy trơ cả xương, cả người giống như là già thêm mấy nghìn tuổi, ngã xuống cách đó không xa.

Đó là mấy người trước đó phản ứng tương đối nhanh, nghe thấy "cảnh báo" của Sở Phong liền chạy thoát khỏi phạm vi ba trượng của vùng cấm địa.

Còn đám người hờ hững khinh thường đều đã bị dính vào trên quan tài đá.

Cửu U Kỳ bất mãn nói: “Huynh đệ kết nghĩa, huynh có ý tứ gì? Sao lại quấy nhiễu ta thu thập linh huyết vạn vật, thế này còn có thể là anh em tốt cùng nhau cầm kiếm hành tẩu thiên hạ sao?”

“Ngươi đã là kẻ ác rồi mà còn dám cáo trạng trước hả? Vừa rồi tên nào án binh bất động, có phải hay không muốn mượn tay người khác hại chết ta?!”

Một tiếng ầm vang lên, Sở Phong thôi động địa từ khí làm chấn động quan tài đá, đánh rụng xuống mấy thây khô dính trên đó rơi bùm bùm, quả thực là đoạt thức ăn trước miệng cọp.

Cửu U Kỳ tức giận, kêu lớn: “Này, ngươi muốn làm gì? Đây đều là huyết thực của ta đấy, quá không trượng nghĩa!”

“Ngươi...” Thiếu niên kia không chết, nhưng chỉ mới tuổi nhỏ cũng đã tóc mai điểm bạc, không biết đã bị tước đoạt bao nhiêu tiềm năng sinh mệnh, xương cốt đều bị xuyên thấu qua làn da. Hắn ta đã vô cùng suy yếu, ngã quỵ xuống bên người toạ kỵ Xích Lân Thú của mình.

Lão già đầu đầy bím tóc kia đã chết rồi, mặc dù thực lực của lão mạnh nhất, thân là Bán Thánh, nhưng lại chết thảm nhất.

Trên đất tràn ngập thây khô, cuối cùng chỉ sót lại bốn người, lúc này cũng đã suy bại tới cực điểm.

“Thật không thú vị, vốn tưởng còn cần bản Thần Vương tự mình động thủ đây, không ngờ cuối cùng còn ngăn không được nhị đệ của ta há miệng hút vào một ngụm!”

Thần Vương chó má! Cửu U Kỳ là kẻ khinh bỉ nhất, 120% không tin.

Sở Phong đi tới, "bịch" một tiếng đã đá bay thiếu niên kia lên.

“Đừng giết ta, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà. Ta có thể nói cho ngươi một cơ duyên tạo hóa động trời!” Thiếu niên không còn dáng vẻ ngang ngược nữa, mà đang mềm giọng năn nỉ.

Cách đây không lâu, thiếu niên này làm mưa làm gió, coi thường sống chết của người thường, ra lệnh cho chó ngao cắn xé Sở Phong, còn hắn ta ngồi ngay ngắn trên Long Lân Thú quan sát, lấy đó làm thú vui.

Bây giờ, hai bên tóc mai hắn ta đã bạc, khóc nức nở cầu xin, xin Sở Phong buông tha cho hắn.

So sánh trước sau mới thấy, sự tương phản thật lớn.

"Cần gì phải vậy?" Sở Phong nhìn hắn ta, có chút gai mắt.

Thiếu niên này ỷ thế hiếp người, tàn nhẫn ngang ngược, trước kiêu căng sau lại cung kính, bây giờ còn đối lập mãnh liệt như vậy, bất kể bây giờ hắn ta có tư thế thấp kém như thế nào, cũng khó có thể khiến cho người khác cảm thấy đồng tình, chỉ càng ngày càng chán ghét.

"Tha cho ta đi, ta tự nguyện tặng ngươi một tin, nơi bìa rừng Hắc Vực có cơ duyên lớn, không bao lâu nữa, sẽ xảy ra chuyện chấn động Dương Gian".

Thiếu niên gầy guộc quỳ rạp trên mặt đất, nhỏ giọng kể lại cho Sở Phong nghe.

Sở Phong cười nhạo, cơ duyên lớn hơn nữa thì có thể so sánh với hang rồng mấy năm trước sao? Biên Hoang là nơi nào chứ, thật sự cho rằng mỗi tấc núi sông đều có điều kỳ diệu, còn có trời đất sao?

"Là thật đó, ngươi đã nghe nói đến thợ săn Luân Hồi chưa?"

Thanh âm thiếu niên suy yếu, cố gắng tiến về phía trước một bước, thấp giọng nói như vậy.

Nhưng mà, mặc dù giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng rơi vào tai Sở Phong lại giống như sấm nổ, tự nhiên nhắc tới cách gọi này lại làm cho lòng hắn sôi trào.

"Giết!"

Đúng lúc này, thiếu niên nổi dậy làm loạn, hai mắt vốn ảm đạm và sâu hoắm bắn ra tia sáng hiểm độc , bàn tay da bọc xương trong suốt như ngọc thạch, đánh một chưởng về phía Sở Phong, đây là Huyền Ngọc Chưởng.

Phù phù!

Tia máu nở rộ và một cánh tay bay lên kèm theo tiếng kêu thảm thiết.

Thiếu niên kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hắn lảo đảo lui về phía sau, ngã trên mặt đất. Thế nhưng vì hắn gầy trơ xương nên miệng vết thương cũng chẳng có máu chảy ra.

Sở Phong đứng tại chỗ, cầm trong tay một thanh đoản kiếm Mẫu Kim có màu đỏ thắm óng ánh, mặt trên xuất hiện ngôi sao, vết tích hố đen và các loại hoa văn. Đây là chiến lợi phẩm của hắn lúc đánh bại truyền nhân - huyết mạnh duy nhất của Thái Vũ trong hang rồng đoạt được.

Hắn vẫn chưa dùng đến, hôm nay chính là lần đầu tiên phải lấy nó ra.

"Ngươi không thèm cân nhắc xem mình mấy cân mấy lượng, cũng dám hãm hại bổn thần vương. Lúc ta tung hoành vũ trụ, ngươi vẫn còn đang mặc tã đấy".

Thiếu niên nghe xong muốn hộc máu. Một nửa vì bị thương, một nửa vì tức giận, nhưng ho khan kịch liệt đến cùng cũng chỉ xuất hiện vài sợi tơ máu ở khóe miệng mà thôi.

"Thiếu chủ!"

Ba người phía sau vẫn rất trung thành, dù già đi mấy nghìn năm tuổi, từng người một vẫn bò lên, muốn đánh với Sở Phong.

“Cho các ngươi toại nguyện vậy!" Sở Phong nói xong, buông kiếm ra, ba đầu người đều bay ra ngoài.

Hắn không hề đồng cảm, không hề thương hại, bởi vì những người này đều không phải là người tốt, cách đây không lâu chúng còn nhìn đám chó điên cắn xé một đứa nhỏ, tất cả đều cười to, vô cùng máu lạnh.

Buông tha cho loại người này cũng giống như dung túng cho kẻ ác, tiếp tay hại người.

"Bữa máu tươi này ngon quá, thật lãng phí, cho ta đi". Cửu U Chích thở dài.

Sở Phong nói: "Thiếu niên này giao cho ngươi, đừng giết chết ngay, ta muốn biết đến cuối cùng hắn ta thật sự có bí mật và cơ duyên lớn gì".

Hắn dùng một cước đá một tay thiếu niên bay lên, rơi vào quan tài đá.

Thiếu niên rất quyết đoán, hắn ta tàn nhẫn đối với người khác, cũng rất nhẫn tâm đối với chính mình. Hắn ta đột nhiên rút đoản kiếm ra, hướng về ấn đường của mình mà đâm tới.

“Rơi vào trong tay ta thì ngươi muốn chết cũng khó!" Cửu U Chích xót xa nói.

Loại sinh vật này, cho dù khi hắn ta còn sống có tốt bụng cỡ nào, vĩ đại cỡ nào, ngay thẳng cỡ nào, một khi bò ra từ âm phủ, cũng đã xem như một người khác, trở nên hung tàn, âm hiểm, độc ác và thủ đoạn đáng sợ.

Mặc dù khi còn sống nó là anh hùng cái thế, sau cái chết dài đằng đẵng, hóa thành Cửu Y Chính mà trở về, nó cũng đã định trước là đại diện cho cái ác.

Khách quan mà nói, con người Cửu U Chích này có chút đặc biệt và kỳ lạ, chưa từng thể hiện ra bộ mặt quá khiếp người.

Thiếu niên bị quan tài đá hút vào khiến chủy thủ không sao hạ xuống, bản thân hắn ta kịch liệt run rẩy, sau đó biểu cảm trên mặt vặn vẹo, không thể chịu nổi sự xâm phạm của năng lực tà ác, cái gì cũng muốn.

Bình Luận (0)
Comment