Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xem ra, ta phải mau chóng ra ngoài biên hoang, thật sự phải cầm kiếm rong ruổi thiên hạ, mau chóng thăng cấp chính mình, ven đường có thể tìm một người bạn cũ để tìm hiểu thêm!
Nơi này thuộc về mình Sở Phong, hắn không còn mang khuôn mặt tươi cười cợt nhả thường ngày khi ở bên ngoài mà hiện ra cảm xúc nội tâm chân thật, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Sở Phong ở trong thần miếu suy ngẫm một khoảng thời gian, hắn quyết định vẫn nên sớm làm chuẩn bị, vì vậy liền chạy đến Lôi Kích Sơn, muốn tìm Cửu U Chích nói chuyện một chút.
Khoảng cách từ nơi này đến Lôi Kích Sơn cũng không xa, Sở Phong đi đến nơi này cũng không tốn nhiều thời gian, đi qua khu vực có trường vực phong tỏa, tiếp cận đến đỉnh núi, trong nháy mắt thân thể hắn liền trở nên căng thẳng.
Hắn trông thấy hai sinh vật đang đứng ở nơi đó, phát hiện hai sinh vật kia chính là thợ săn luân hồi!
Bọn chúng đang đứng trên đỉnh núi, một con có ba mắt chính là Ưng Uế Hắc Hồ, một con lại có dáng vẻ đầu người thân thằn lằn, cao không quá hai, ba thước, khí chất cực kỳ quỷ dị, cũng vô cùng dọa người.
Điều khiến Sở Phong kinh ngạc chính là, trong đó còn có một con đứng trên quan tài đá, bị hút dính vào trên đó!
Cảnh tượng này quả thực là lệ quỷ gặp tà ma, cây kim chọi trúng cọng râu?
Sở Phong tương đối sửng sốt, không ngờ Cửu U Chích kia lại dám ra tay với thợ săn luân hồi? Lá gan cũng quá lớn rồi đi!
“Ta sẽ uống cạn máu tươi của ngươi, ha ha...” Âm thanh già nua tang thương của Cửu U Chích truyền ra từ trong quan tài, còn mang theo vẻ tự phụ cùng khoái ý.
Sở Phong trợn mắt há miệng, Cửu U Chích này cũng quá hung tàn, không ngờ nó lại dám làm như vậy, dám có ý định điên cuồng hút sạch huyết tinh của một vị thợ săn luân hồi, đây quả thực là hung hãn đến không thể tưởng tượng.
“Ngươi là thứ quỷ gì thế, sao lại không có máu?”
Rất nhanh, Cửu U Chích đã kêu lên tiếng, âm thanh có chút nóng nảy, cảm giác tình huống có chút không đúng, nó căn bản không hút được một giọt máu nào từ người này cả.
Sở Phong cũng sốt ruột thay cho nó, hắn cảm thấy ớn lạnh cả người, thợ săn luân hồi đều có dáng vẻ gần giống với binh sĩ trên con đường luân hồi, cơ thể gần như đã mục nát, cả người chỉ còn da bọc xương, làm gì còn huyết dịch để nó hạ miệng kia chứ.
Nhưng cho dù là như vậy đi chăng nữa thì cũng không phải thợ săn luân hồi may mắn thoát khỏi lý do khó nhằn đó, tất nhiên là bởi thể chất đặc thù và sự siêu phàm của chính bản thân.
“Không đúng nha, sao ngay cả hồn lực của ngươi mà ta cũng không hấp thụ được?” Cửu U Chích run giọng lên tiếng, nó có dự cảm bản thân đã đá phải cục sắt, lần này không phải sẽ gặp trúng kẻ ngoan độc nào đấy chứ.
Một tiếng huýt truyền ra, thợ săn luân hồi đứng trên quan tài đang kêu gọi, âm thanh kia quá mức khiếp người, thê thảm không gì sánh được.
“A...” Cửu U Chích gầm nhẹ, hình như đang rất đau đớn.
“Dám động tay động chân với thợ săn luân hồi, lá gan của ngươi thực không nhỏ!” Thợ săn đầu người mình thằn lằn đứng trên đỉnh quan tài, âm thanh cũng rất già nua, cực kỳ lạnh lẽo mà lên tiếng.
“Cái gì? Thợ săn luân hồi có dáng vẻ giống như các ngươi ư?” Cửu U Chích chỉ kêu lớn, rõ ràng là lần đầu tiên trông thấy.
Âm thanh của nó rõ ràng không đúng lắm, giọng điệu còn mang theo run rẩy, còn có chút bất an mãnh liệt, nó rốt cuộc đang làm chuyện ngu ngốc gì thế này? Vậy mà lại có ý định hút máu của thợ săn luân hồi!
Sở Phong cũng không ngờ rằng, thứ hung tàn, âm ngoan, độc ác có tiếng trên đời như Cửu U Chích lại sợ hãi đến vậy, giọng điệu sợ sệt kia của nó khiến Sở Phong cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Nói, cuộc đời của ngươi, các loại tội ác đã làm!” Con Ưng Uế Hắc Hồ ba mắt cao tầm hai thước lên tiếng, nó đứng trên đỉnh núi quan sát quan tài ở nơi đó.
“Cái này... không phải thợ săn luân hồi chỉ nhắm vào những sinh linh không tuân thủ quy định mà đi luân hồi - mang theo ký ức mà xông vào luân hồi hay sao? Những sinh vật kia đều có lai lịch cực kỳ kinh người, không có quan hệ gì với ta hết, ta... không có xông vào luân hồi đâu!”
Cửu U Chích ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa, hiếm khi thấy nó bị người ta dọa sợ đến độ phải ăn nói khép nép như vậy.
“Nói, các loại tội trạng của ngươi!”
Thợ săn luân hồi đầu người mình thằn lằn đứng bên trên quan tài cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt gần như muốn nhìn xuyên qua quan tài mà nói chuyện với Cửu U Chích.
Cửu U Chích bằng mọi giá cũng không thừa nhận bản thân có tội, thế nhưng tiếng huýt lại lần nữa vang lên, khiến Cửu U Chích hình như càng rợn người, run giọng sợ hãi: “Có chuyện gì từ từ nói, ta tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (1).”
(1)Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Không biết thì sẽ không nói, nhưng nếu đã biết thì sẽ nói hết sạch.
Sở Phong quan sát ở phía xa, cho dù biết hai thợ săn kia đã phát hiện ra hắn, thế nhưng hắn cũng không lo lắng, chỉ là cảm thấy cực kỳ hứng thú, muốn tiếp tục quan sát tình hình.
“Lúc ta ba tuổi đã đánh sư huynh...”
“Khi bốn tuổi, trộm nhìn sư tỷ tắm.”
“Lúc năm tuổi đã dùng thủ đoạn, xưng bá giữa những người cùng thế hệ trong sư môn, cướp bóc các loại.”
...
Phía xa, Sở Phong nghe thấy liền cạn lời, đây là những chuyện thừ thủa xưa xửa xừa xưa luôn rồi, vậy mà nó có thể nhớ rõ mồm một như thế, tất cả đều đào bới ra ngoài, nó thực sự là Cửu U Chích sao? Tuyệt đối là cố ý di chuyển sự chú ý!
“Sau khi ta thành danh liền đánh sư thúc ba trận, trộm một hồ lô rượu Chân Long Cốt Dược của sư phụ, sau khi uống sạch liền rót trả cho ngài một bình rượu Ô Kê Cốt Huyết.”
“Sau khi ta kết bái đại ca liền cưới đệ tam mỹ nữ của dương gian, ta từng muốn cướp lấy đệ nhất mỹ nữ dương gian... Nhưng mà không thành công, ngược lại còn bị đánh cho một trận!”
...
Sở Phong nghe một tràng liền cảm thấy nghẹn họng câm nín, tên hỗn trướng này không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện không đáng tin, vậy mà còn không biết xấu hổ, tự mình vạch ra toàn bộ.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy rất cạn lời, gia hỏa này cũng đã nói cả một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có nói xong, lúc này mới chỉ kể đến những chuyện xấu xa đã làm ở tuổi trung niên mà thôi.
Sở Phong dứt khoát ngồi trên một khối nham thạch mà lắng nghe, nhận thức ngày càng nhiều tội trạng và tội ác của Cửu U Chích.
“Câm miệng, ngươi làm việc ác cũng quá nhiều rồi đi, không định nói một ngày một đêm đấy chứ?”