Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay cả thợ săn luân hồi cũng cảm thấy chịu không nổi nữa, bắt đầu quát lớn. Tuy rằng không phải là tội ác tày trời không thể dung thứ, thế nhưng các loại chuyện xấu từ nhỏ đến lớn đều chưa lúc nào ngừng, làm ác có lớn có nhỏ, liên miên không dứt, thực sự là kể mãi không hết!
Nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù có kể vài ngày vài đêm cũng chưa xong đâu.
“Tội ác lớn nhất là chuyện gì, còn chưa có nói đâu?” Thợ săn luân hồi đầu người mình thằn lằn quát lớn.
Cửu U Chích do dự mãi, cuối cùng cũng nói: “Ta... ta chém cổ thụ Thiên Huyền, chuẩn bị chế nó thành quan tài cho bản thân, hi vọng có thể sống lại, sống thêm mấy kỷ nguyên nữa.”
“Cái gì? Cái tên khốn nạn nhà ngươi, bảo thụ xếp hạng thứ bốn của dương gian vậy mà lại bị nhà ngươi chém đứt, chuyện này vốn dĩ là một bản án không có manh mối, không ngờ hung thủ lại là ngươi...”
Rõ ràng, ngay cả luân hồi giả cứng nhắc máy móc thì lúc này linh hồn cũng đã giận run, cũng cực kỳ khiếp sợ, hận không thể lập tức lột da rút xương của Cửu U Chích, oán hận không gì sánh được.
Cửu U Chích vội kêu: “Sứ giả, ngài nghe ta giải thích a, tuy là ta chém đứt cổ thụ Thiên Huyền, thế nhưng còn chưa làm thành quan tài thì đã bị người ta trộm mất rồi, thứ kia rơi vào trong tay một tên đạo sĩ còn vô sỉ hơn ta gấp một trăm lần, ta hận không thể băm vằm gã, gã làm hại ta phải tìm đá Thiên Kim để làm thành quan tài, hiệu quả kém hơn mấy chục lần a!”
Thợ săn luân hồi nghe vậy liền giận dữ xung thiên, quát lên: “Đây không phải trọng điểm, ta không cần biết vách quan tài kia rơi vào tay ai, ta hận nhất chính là việc ngươi đã chặt mấy cổ thụ Thiên Huyền, nhà ngươi chính là tội nhân vạn cổ, ngươi biết bảo thụ kia quan trọng nhường nào không? Nó ảnh hưởng đến cả dương gian đó có biết chưa!”
“Giới Nộ, đây không phải là chuyện chúng ta quản lý, sau khi trở thành thợ săn luân hồi, thân phận từ đó cũng thay đổi, những chuyện thủa xưa đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, bây giờ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ mà thôi, đi săn người đã xông vào luân hồi.”
Người thợ săn còn lại ở bên cạnh khàn khàn nói, âm thanh cũng không còn máy móc cứng nhắc như trước nữa, mà có loại ý thức nào đó đang thức tỉnh.
Cửu U Chích chỉ nói: “Hai vị, ta... phát thề, ta không có giết chết cổ thụ Huyền Thiên xếp hạng thứ bốn kia đâu, vả lại ta cũng không có làm chết loại hỗn độn căn trường kỳ cổ xưa đó, ta đã đem nó giấu ở một chỗ.”
Sở Phong ở cách đó không xa nghe thấy rất rõ, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, không ngờ tên cháu trai này lại cất giấu bảo thụ hạng bốn của dương gian? Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Nói, ngươi còn làm qua chuyện ác gì nữa?” Thợ săn luân hồi quái hỏi.
“Ta còn giật xuống một nửa chạc cây của cổ thụ Thất Bảo – hỗn độn căn xếp thứ năm trong thiên hạ, chẳng qua đây là vì dâng lễ vật cho Á Tiên Tộc, cũng chính là một vị lão hữu của Trích Tiên Tộc, bởi vì người kia nói rất muốn tham ngộ ra Thất Bảo Diệu Thuật.”
Thợ săn quát lớn: “Ngươi... vì sao ngươi cứ ra tay với các loại bảo thụ vô thượng của dương gian như thế? Ngươi có biết bản thân đang làm cái gì sao? Ngươi căn bản không hiểu!”
Vị thợ săn còn lại rất lạnh lùng mà nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nguyên tội lớn nhất của ngươi chính là xông vào luân hồi, nói ra thân phận thực sự của ngươi đi!”
“Ta là Cửu U Chích a, làm sao lại xông vào luân hồi chứ?!”
“Cửu U Chích có thể nhớ rõ chuyện sinh thời của kiếp trước sao?”
“Ta rất đặc biệt, ta không giống những Cửu U Chích khác. Bởi vì tự phong bế mình trong quan tài, cho nên mới có phần lớn ký ức kiếp trước, nếu như không phải vách quan tài bằng cổ thụ Thiên Huyền bị người ta trộm mất, hiện tại ta đã niết bàn cao hơn một tầng rồi, thật đau lòng a, tức chết lão phu!”
“Bớt nói nhảm, ngươi chính là Đại Năng đã cư trú ở vũ trụ biên hoang đúng chứ? Vẫn luôn mưu đồ luân hồi tại dương gian!”
Sở Phong nghe rất rõ những lời mà thợ săn luân hồi vừa nói, lúc này, hắn hoàn toàn bị chấn động.
Sở Phong nghẹn họng trân trối, cả người đều ngây dại, tên cháu trai trốn trong quan tài đá kia chính là một vị Đại Năng? Hơn nữa vẫn luôn giả bộ ngu ngốc, mạo danh thành một Cửu U Chích âm ngoan độc ác nhất?
Sở Phong cảm thấy cả người không được khỏe, quá bất ngờ, bất luận thế nào cũng không ngờ được rằng, vị Đại Năng ẩn cư ở vùng biên hoang của dương gian lại ở ngay bên cạnh mình!
Thế nhưng khi Sở Phong nghĩ lại một lần liền cảm thấy không đáng tin lắm, cái này không có khả năng a.
Trước đó hắn đã đích thân trải nghiệm qua thời kỳ suy bại cuối cùng của vị kia, mộng cảnh của vị Đại Năng kia lúc gần chết cực kỳ đáng sợ, nếu không phải hắn có bình đá che chở, vậy thì lúc này xương đã thành tro bụi rồi từ lâu.
Đừng nói là hắn, ngay cả hai vị Cơ Thải Huyền và Lê Cửu Tiêu – nhân tài ngút trời trên bảng xếp hạng Thần Vương của dương gian cũng suýt chút đã chết rất thảm, gần chạm đến quỷ môn quan, may mà dựa vào bảo bối mà tổ tông ban thưởng cho nên mới giữ được mệnh.
“Oan uổng a, ta làm sao có thể là ngài ấy chứ, kiếp trước của ta quả thực có loại thực lực này, nhưng hiện tại ta nào có chỗ nào của tầng tiến hóa kia đâu, còn kém xa a.”
Cửu U Chích kêu la, quan tài đá cũng rung động ầm ầm, cảm xúc cực kỳ kích động mà tiến hành kháng nghị.
“Lại nói thêm, nếu như ta thực sự là một vị Đại Năng thì sẽ không sợ hai vị tức giận đâu, hà cớ gì mà phải nuốt giận vào trong như thế, dựa theo tính khí nóng nảy của ta thì đã sớm ra tay với hai vị rồi!”
“Ngươi nói, muốn động thủ với chúng ta?” Vị thợ săn đầu người mình thằn lằn đứng trên quan tài nghe xong liền cúi đầu nhìn xuống, hai hốc mắt trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện hai chùm sáng chói mắt, sấm sét nổ vang trong hư không!
Cửu U Chích vội vàng bổ sung thêm: “Nhị vị sứ giả hiểu lầm rồi, ý của ta là nói, nếu như ta là một Đại Năng thì đã sớm vỗ chết con cừu non láo toét dưới núi rồi.”
Vốn dĩ Sở Phong đang vui vẻ trốn ở một bên nghe Cửu U Chích tự biện hộ, kết quả nghe xong câu kia thì sắc mặt liền không dễ nhìn cho lắm, con quái vật trong quan tài đá kia quả nhiên từ đầu đến cuối đều không phải dạng lương thiện gì.
Gần như trong cùng lúc ấy, Cửu U Chích và Sở Phong cùng nhau cướp lời, ai nấy đều nhảy ra chửi rủa đối phương.
“Ta nói với hai vị biết a, dưới núi có một tiểu khốn kiếp rất có hiềm nghi đó, tuy tuổi tác không lớn, thế nhưng trên đầu mọc nhọt bàn chân chảy mủ, xấu xa từ đầu đến tận chân!”