Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2212 - Chương 2212: Phơi Bày Chân Tướng (1)

Thánh Khư Chương 2212: Phơi bày chân tướng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Hai vị sứ giả, tên cháu trai trong quan tài kia nhất định là luân hồi giả, nhị vị nhất định phải hảo hảo thẩm vấn lão ấy một phen. Tiến hóa giả thời tiền sử sống lại trong quan tài đá, nhớ hết thảy ký ức kiếp trước, lão ta không phải luân hồi giả thì ai mới phải đây? Cái này cũng quá nghịch thiên, thực hiện một lần luân hồi trong quan tài!”

Hai người gần như là cùng hô lên trong một lúc, tung cho đối phương một cái ngáng chân, muốn mượn đao giết người.

Cửu U Chích bác bỏ, quát: “Tiểu khốn kiếp kia, nhà ngươi muốn hại chết ta? Ngươi chột dạ đúng chứ? Sau khi ta chết thiên cổ liền hóa thành Cửu U Chích, lúc sống lại thì đã mang theo ký ức, bởi vì quan tài đá này có khắc lên lạc ấn kiếp trước của ta. Nếu không tin, có thể mở quan tài để nghiệm chứng!”

Sở Phong cười lạnh đáp: “Ta là thiên tài, những yêu nghiệt của dương gian có biểu hiện như vậy cũng không tính là ít, rất bình thường. Thế nhưng người luân hồi trong quan tài đá lại chỉ có mình ngươi, tuyệt đối là có vấn đề! Đồng thời, ngươi nói để người khác mở quan tài là muốn thoát khỏi cảnh bị nó phong ấn đi, rõ ràng là đang rắp tâm hại người, muốn mưu đồ đại sự! Ta đề nghị đem chiếc quan tài này vứt vào trong tuyệt địa, tiêu diệt tại chỗ!”

“Tất cả câm miệng hết cho ta!” Một vị luân hồi giả quát lớn.

Một thợ săn khác thì cực kỳ lạnh lùng, lên tiếng: “Mấy năm trước biên hoang xuất hiện động tĩnh lớn, có người sơ ý đi vào mộng cảnh của một vị Đại Năng sắp chết, cảnh lúc đó đã bị Luân Hồi Nhãn bắt được, trong thời khắc ấy, đại địa nứt vỡ, có quan tài đá xuất hiện, rõ ràng không phải người chết mà chính là ve sầu thoát xác!”

Sở Phong chấn động, ngồi trên nham thạch vò vò huyệt thái dương của bản thân, cảm thấy đau đầu không thôi, ngay cả hắn cũng có chút dao động, chẳng lẽ Cửu U Chích thực sự là một vị Đại Năng?

Cửu U Chích lêu la: “Ta oan uổng mà, cái nồi này ta tuyệt đối không cõng, tên cháu trai kia hại ta, đoán chừng nó đã sớm thôi diễn cùng dự tính được một màn ngày hôm nay!”

Tiếp theo nó lại bổ sung: “Nó chính là Đại Năng, nhất là khi tuổi vãn niên, có khả năng nhìn thấy thiên cơ, dự tính dược phúc họa của bản thân, đây là đang nhiễu loạn đại đạo, muốn che đậy chân tướng, muốn lấy lão phu làm cừu thế tội!”

Lúc này, sứ giả ba mắt Ưng Uế Hắc Hồ đột nhiên thở dài, nói: “Một khi tiến vào luân hồi nô liền quên hết âu lo kiếp trước, chúng ta không nên khôi phục suy nghĩ kiếp trước, nếu không có thể hóa thành cát bụi trong chớp mắt, tất cả đều tuân theo quy củ mà đến đi.”

“Vâng, là ta nghĩ nhiều rồi.” Thợ săn đầu người mình thằn lằn đáp lại, con mắt trống rỗng không còn phát ra ánh sáng nữa, lên tiếng: “Nghe tiếng huýt vang mà người không ngã, ngươi không phải người xông vào luân hồi.”

Nơi này trong nháy mắt đã bạo phát một âm thanh huýt vang đến đáng sợ, hồn quang Sở Phong hắc ám, hắn cố gắng đứng vững, không có ngã nhào xuống.

Quan tài đá chấn động, Cửu U Chích kêu lớn: “Ta thực sự không phải vị Đại Năng đó đâu, ta có thể chứng minh cho mọi người xem a.” Quan tài đột ngột dựng thẳng lên, sau đó nhảy loạn tại chỗ, giống hệt như một cương thi đang hành tẩu.

“Đi, đi bắt vị cường giả thực sự mang theo ký ức mà luân hồi!” Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên truyền đến âm thanh vừa già nua vừa thản nhiên.

Trên trời có mấy sinh vật bất ngờ hạ xuống, tất cả đều có hình dáng kỳ quái, thuộc các chủng tộc không giống nhau, thế nhưng có một chỗ tương đồng chính là, những sinh vật kia chỉ còn da bọc xương, giống hệt thây khô.

Tất cả đều là thợ săn luân hồi, cộng thêm hai vị có mặt từ đầu thì tổng cộng có đến mười ba vị!

Sinh vật cầm đầu cả đầu bạc trắng, thân hình cực kỳ khô gầy, là một sinh vật loài người, trên lưng có một đôi cánh khô quắt màu vàng, dẫn đầu một đám thợ săn rời khỏi, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã xuyên qua hư không.

Một đám thợ săn tiến vào biên hoang? Trong lòng Sở Phong bỗng chốc nặng nề!

Nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn đã chuyển về trên thân Cửu U Chích, thẳng cháu trai này dám hại hắn, tất nhiên hắn tự động xem nhẹ bản thân đã từng có những lời sàm ngôn, lúc này chỉ chằm chằm nhắm vào Cửu U Chích.

“Cửu U Chích, chính xác mà nói thì hẳn là đã mất đi bản lĩnh của một Đại Năng mới đúng?” Sở Phong quát.

Trong quan tài đá lập tức truyền ra tiếng phản bác, Cửu U Chích gầm lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta chính là Cửu U Chích, không cần hãm hại ta, ta nghe tiếng huýt vang cũng không có việc gì, đủ để chứng minh hết thảy!”

“Ngươi hẳn đã dự liệu được chuyện ngày hôm nay, cho nên đã sớm có chuẩn bị.” Sở Phong thử thăm dò nó.

“Ta lười nhiều lời với ngươi, nếu hiện tại lão phu mà là Đại Năng, ta nhất định sẽ tung một tát tát chết tên nhãi con nhà ngươi!”

“Đó là bởi ngươi đang trong thời kỳ suy yếu!”

“Thử thăm dò cái gì chứ, thời gian căn bản không khớp, ta kinh thường nói chuyện với ngươi!”

“Lão hỗn trướng, ngày hôm nay dám hại ta, trả nợ đi!” Sở Phong quát nói.

Sau đó vùng núi này liền rung chuyển, quan tài đá lật về trước lăn về sau, lẫn với âm thanh quát tháo cùng nguyền rủa không ngừng.

Sở Phong ép hỏi bảo thụ thứ tư trong thiên hạ bị nó giấu ở nơi nào, hắn nghe không rõ ràng, không ngờ Cửu U Chích này lại dám giấu đi các loại rễ của bảo thụ Thiên Huyền.

Nhiều năm trôi qua như thế, đoán chừng nó đã sớm khôi phục, trưởng thành bảo thụ vô thượng.

“Bị ta ném vào trong tuyệt địa của dương gian, ngươi có dám tiến vào sao?” Cửu U Chích chế nhạo.

Sở Phong đáp: “Hôm nay ta đã thấy sự nhỏ yếu của bản thân, ta muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Về phần bí mật của thợ săn luân hồi và người đứng sau lưng bọn họ, ta thực sự muốn nghiên cứu rõ ràng. Nhị đệ, ngươi có nguyện ý cùng ta bước đến đỉnh cao tiến hóa hay không? Tung hoành thiên hạ, thực hiện tiến hóa hung cực?”

“Một chữ cũng không nghe lọt, thực khiến lão phu buồn nôn mà, ta xấu hổ khi đi chung với ngươi!” Cửu U Chích khinh bỉ đáp.

Sở Phong đe dọa, nói thêm: “Cho ngươi mặt mũi ngươi đừng không nhận, muốn để ta ném ngươi vào trong âm phủ một lần nữa hả!”

“Được thôi, từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta sẽ hành trình cùng nhau trong thiên hạ.” Cửu U Chích đáp.

Một ngày này, nơi sâu trong biên hoang, trong Hắc Vực Sâm Lâm xảy ra sóng năng lượng chấn động đến kinh thiên động địa, không biết trải qua mấy lần kịch chấn, hào quang lấp lánh chiếu rọi cả bầu trời Vũ Châu.

Có người nhìn thấy một bầy thợ săn luân hồi đang ra tay ở nơi đó!

Thế nhưng mảnh đất kia rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

Bình Luận (0)
Comment