Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Song, sự tình khiến người ta càng khiếp sợ chính là chuyện xảy ra ở Ung Châu, huyết quang bành trướng bao phủ cả mảnh cương thổ vô tận, sự tồn tại cổ xưa đang khôi phục kia bỗng phát ra tiếng kêu gào, khiến Thiên Tôn cũng không nhịn được mà phát run, tất cả cường giả âm thầm thăm dò đều không nhịn được mà gào thét, hai mắt đổ máu.
“Nguy rồi, biên hoang thực ra không có người xông vào luân hồi, đây chỉ có người muốn điệu hổ ly sơn, mục đích để bỏ lại đám thợ săn, đây là đang trợ giúp đại sự cho vị Ung Châu kia sao?”
“Vị ở Ung Châu kia, năm đó thống ngự một phần mười diện tích cương thổ của tam giới dương gian, lần này phục sinh trở lại chẳng lẽ đã xông vào luân hồi? Không có khả năng a!
“Làm sao mà không có khả năng? Hồn quang của vị này chắc là bị giam cầm trên con đường luân hồi, lần này giết đi ra, trước kia tất cả mọi người đều đánh giá sai lầm!”
Cùng một ngày, có tin tức chấn động nổ ra ở phụ cận Ung Châu, thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu cường giả trong thiên hạ, mọi người đều nghị luận ầm ĩ.
Thiên Tôn xuất quan, đích thân đi đến bên ngoài Ung Châu.
Cũng có Đại Năng khôi phục, lạnh lùng ngóng nhìn vùng núi sông kia.
“Có người tìm chết, dám lấy vị kia của Ung Châu để bàn luận, coi y làm bia đỡ đạn để hấp dẫn sự chú ý của ngoại giới, thật không biết sống chết a!”
“Nói cái gì mà y xông vào luân hồi, đây hoàn toàn là bệnh không nhẹ a, y vốn dĩ vẫn luôn sống ở Ung Châu dương gian!”
Lần này có Đại Năng đích thân lên tiếng, trong cùng ngày này đã chấn động cả lục hợp bát hoang, cho thấy một vài chân tướng.
Sự tồn tại cổ xưa của Ung Châu năm đó không bị hủy diệt, thực ra vẫn luôn sống, người ta chẳng qua chỉ đang ẩn ấp bên dưới danh sơn mà thôi.
Lần này có người tung tin thất thiệt khắp nơi, lấy y để thu hút sự chú ý.
“Lá gan thực không nhỏ đâu, dám lừa cả thợ săn luân hồi qua đến biên hoang, lại còn lấy vị Ung Châu kia làm lá chắn, ngày hôm nay có người tác quái, muốn làm chuyện không thể lộ ra ánh sáng.”
Cũng trong ngày này, một số châu của dương gian cũng nhao nhao hỗn loạn, truyền đến rất nhiều tin tức kinh người.
“Một vài gia tộc cổ xưa cũng thực lợi hại, vậy mà lại có biện pháp liên hệ với thợ săn luân hồi, làm mưa làm gió đến như vậy, đến tột cùng là đang che đậy cái gì?”
Một ngày này, ngay cả một vài thủy tổ của những đại giáo lớn cũng xuất quan.
Cũng có Thiên Tôn không rõ, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, luôn cảm thấy một ngày này rất quỷ dị, dường như có người nào đó đang âm thầm muốn làm ra đại sự.
“Lừa bịp thợ săn luân hồi, sau đó bỏ lại bọn chúng, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì mà lại đáng mạo hiểm đến vậy, sao lại làm loạn như thế?!”
Ầm!
Cuối cùng, chân tướng cũng bị phơi bày, Âm Châu trên đại địa Hồng Hoang nổ tung, nửa châu bị hủy diệt trong nháy mắt, máu chảy thành sông, vô số sinh linh tử vong và bị thương, sương mù màu xám vọt lên tận trời, che đậy cả tinh quang nhật nguyệt.
Đây là chuyện lớn khốc liệt trước nay chưa từng có, chấn động cả dương gian rộng lớn.
Ai cũng không ngờ được rằng, Âm Châu lại giống như đập nước vỡ đê, ầm ầm nổ tung, dẫn đến đại loạn và đại khủng hoảng!
Âm Châu đại nạn, sinh linh đồ thán!
Dương gian xảy ra chấn động kịch liệt khiến cả thế gian phải chú ý, cuốn sạch cả đại địa Hồng Hoang.
Một nửa cương thổ của Âm Châu đã bị hủy diệt, mấy ngày liên tiếp đều có âm phong rít gào, quỷ khóc thần sầu, sương mù xám nổi lên ngập trời, sau đó bóng tối bao trùm đại địa, người ngoài không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng gì bên trong.
Đây quả thực là thay đổi chấn động cả thiên hạ!
Có thần kết giao đi nghiên cứu, cùng nhau tiến vào Âm Châu, kết quả một đi không trở lại, chỉ có đi mà không quay về nữa.
Có Thần Vương lên đường tiến đến Âm Châu, người phía sau đưa tiễn nhìn y tiến vào trong bóng tối, cuối cùng chỉ nghe thấy âm thanh kêu gào thảm thiết của y, sau đó cũng không còn động tĩnh.
Một nhóm Thiên Tôn cũng hành động tiến vào trong Âm Châu, sau đó liền truyền ra tin tức, nơi đó là vực sâu vô tận, có thể nghe thấy âm thanh gào khóc không dứt bên tai, sau đó liền không còn tin tức, những nhân vật kia cũng biến mất ở trong đó.
Chuyện này đã dẫn đến thế gian khủng hoảng, sau đó có tin tức truyền ra, Thiên Tôn tiến vào trong đó, cuối cùng toàn thân sẽ đen kịt, thất khiếu đổ máu, gặp phải công kích quỷ dị không thể nào diễn tả.
“Phong tỏa Âm Châu, tất cả Thiên Sư trường vực đồng loạt ra tay!”
Một ngày này, Đại Năng đã ngủ say vô số năm tháng cũng xuất thế, cơ thể khom xuống, đích thân đi ra từ trong danh sơn đại xuyên, hiệu lệnh Thiên Sư, đồng thời cũng mời lão hữu xuất sơn, cùng nhau tiến hành phong ấn Âm Châu.
Tự nhiên lại xảy ra chuyện lớn như thế, ai cũng không thể ngờ trước được, việc này quá đột nhiên, khiến mọi người không tài nào hiểu nổi!
Kết quả là Âm Châu bị phong tỏa, không người nào có thể tiến vào nữa, ai cũng không biết lý do tại sao Âm Châu lại nổ tung như vậy.
Đại Năng xuất thế phong tỏa Âm Châu, ngày càng khó mà phân biệt đầu đuôi, cũng lộ ra hết chỗ đáng sợ, loại đại nạn này rất nhiều năm chưa từng gặp qua, khiến mọi người không khỏi nghĩ đến đại nạn hắc huyết, năm đó cũng từng có cả một châu bị hóa thành tuyệt địa, trở thành vùng đất nguy hiểm.
Thế nhưng đây là chuyện đã xảy ra ở thời kỳ rất xưa rồi, ngoại trừ Thiên Tôn và tiến hóa giả đã sống rất lâu thì chưa có người nào trải ngộ qua.
“Đúng là Âm Châu, lòng dạ thực độc ác, hàng tỷ diện tích xung quanh phạm vi cương thổ đều bị sa vào, bị biến thành tử địa, nơi đó không có một gốc cây ngọn cỏ, mùi máu thối rữa bốc hơi, không ngờ lại xảy ra sự việc diệt tuyệt như vậy!”
Cùng ngày, có người đứng bên ngoài Âm Châu mà quan sát mảnh hắc ám kia, âm thanh rất lạnh, còn mang theo phẫn nộ.
Hai mắt của người nọ hóa ra phù hiệu màu vàng, hai chùm sáng lập tức bay ra, chiếu vào trong hắc ám, chiếu rọi ra mấy phần chân tướng.
Trung tâm cả tòa Âm Châu xuất hiện một vực thẳm rất lớn, đen ngòm, sâu không lường được, sương mù dày đặc hóa thành các loại lệ quỷ cùng yêu ma, chúng kêu gào thảm thiết, giãy dụa mà thoát ra.
“Tuyệt địa thứ hai mốt của dương gian chính thức thành hình, đứng sừng sững ở nơi này, hóa thành một mảnh ách thổ, không thể xâm nhập vào nữa.”
Một hướng khác cũng có một người đang đứng thẳng, là một nữ tử tóc trắng như tuyết, khuôn mặt tuy rằng hồng nhuận, thế nhưng vẻ tang thương trong đáy mắt đã hiện rõ nên tuổi tác của người này.