Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phía sau nữ tử chính là Thái Võ Thiên Tôn danh tiếng lẫy lừng, lão đang hành lễ của đệ tử mà đứng ở phía sau, vì thế có thể thấy được địa vị của nữ tử kia cao quý nhường nào.
“Chẳng trách lại gọi là Âm Châu, tin đồn là sự thực a.” Nữ tử hờ hững lên tiếng, cuối cùng liền quay người rời đi.
Người bình thường căn bản không biết sự thay đổi của Âm Châu đến tội cùng có ý nghĩa như thế nào, chỉ có Thiên Tôn sống cực lâu hoặc những gia tộc có lai lịch truyền thừa kinh người mới có thể cảm nhận được, thấm nhuần hết thảy sự biến hóa này.
Thái Võ ngẩng đầu, dựa vào cấp bậc tu vi hiện giờ của lão thì cũng chỉ nghe thấy mơ hồ âm thanh sau cùng của nữ tử phiêu đãng truyền xuống.
“Truyền thuyết muốn trở thành sự thật, thôi diễn có căn cứ!”
Có ý gì? Thái Võ nhíu mày.
Rất nhanh, Âm Châu đã trở thành một vùng đất đá khô cằn, biểu hiện cho tử vong và khủng bố, không có người nào nguyện ý tiếp cận.
Đồng thời, trận sóng gió lần này cũng dần dần bình tĩnh trở xuống, kể cả tai nạn còn kinh người hơn nữa thì cũng không còn khả năng tiếp tục được bàn luận nữa, nửa năm trôi qua không còn là điểm nóng.
Tất nhiên thỉnh thoảng cũng có người đề cập đến chuyện này, vẫn sẽ dẫn đến thảo luận như cũ.
Đáng tiếc, không người nào có thể tìm ra chân tướng, đều không rõ độ sâu bản chất vấn đề.
“Nhân Vương xuất sơn, giáo hóa thiên hạ, trăm ngàn năm sau sẽ là một giai thoại, vạn năm về sau, người đi theo ngô đều muốn xưng tôn làm tổ.”
…
Trải qua thời gian nửa năm, Sở Phong chuẩn bị rời núi đi ra biên hoang.
Cách đó không xa, Cửu U Chích trong quan tài đá bĩu môi, nó rất muốn nói, thằng nhãi mất dạy này cuối cùng cũng muốn xuất sơn đi gây họa khắp nơi.
“Lão Cửu, ngươi không phải đang bĩu môi khinh thường đấy chứ?” Sở Phong quát hỏi.
Cửu U Chích ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Quên đi, ta không so đo với ngươi, dù sao thì ngươi và con lừa kia cũng sẽ trở thành tùy tùng bên cạnh ta sớm thôi, sau này sẽ phong các ngươi làm tôi tớ trái phải, Thiên Tôn quả vị.”
Cửu U phản bác, nói: “Đồ ranh con láo toét, càng nói càng không có giới hạn, ta là tôi tớ của ngươi á? Ta là huynh đệ kết bái với ngươi kia mà! Hơn nữa ngươi nói thế là có ý gì, muốn đặt ta ngang hàng với con lừa kia?!”
Trước quan tài đá, có một con lừa rất cao lớn thần tuấn, so với Mã Vương thông thường thì cường tráng hơn rất nhiều, nó là một con lừa hoang thành tinh, là do Sở Phong thu phục được từ nơi sâu trong sơn mạch, đến bây giờ vẫn luôn dùng để kéo xe.
Chiếc xe lừa lấy quan tài đá làm cơ sở mà cấu thành, thùng xe được làm thành từ rất nhiều tấm gỗ tốt.
“Ngươi đây chính là đang sỉ nhục ta, cái xe lừa kéo kia, quan tài đá của ta làm thành bộ phận của thân xe? Quả thật là ức hiếp người quá đáng a! Cẩn thận lão phu hút khô máu của ngươi!”
Cửu U Chích cực kỳ giận dữ, bất bình mà kêu lớn.
Thế nhưng nó cũng chỉ kêu suông mà thôi, bởi vì hiện tại nó cũng không uy hiếp được Sở Phong nữa.
Trong nửa năm này, Sở Phong lặp đi lặp lại nghiên cứu, dùng thủ đoạn trường vực thử phong ấn quan tài đá, cuối cùng cũng thành công, tất cả đều là bởi trong lúc vô tình hắn đã sử dụng một loại vật liệu.
Đó chính là một đống đất trong bình đá, được hắn lấy đi từ vùng đất luân hồi chung cực, lúc ấy Sở Phong không chỉ cướp được các loại cơ duyên tạo hóa như Tam Thập Tam Trọng Thiên Thảo, Thái Dương Long Hà, Lục Đạo Luân Hồi Huyết,..., hắn còn đào cả đất ở nơi này, mang đi một đống thổ chất rất lớn!
Hiện tại hắn có thể dùng loại đất này để phong bế quan tài bằng đá thiên kim, khiến cho Cửu U Chích thành thật hẳn lên, giữ khuôn giữ phép.
“Loại đất quái quỷ kia ngươi tìm được ở nơi nào, quá tà môn rồi đi? Vì sao lại khiến toàn thân ta rét run, linh hồn rung động, thực ghê tởm a!”
Cửu U cực kỳ kiêng kỵ loại đất này, không ngờ nó có thể phong ấn quan tài đá thiên kim, uy lực cũng quá khiếp người.
Sở Phong chắp hai tay sau lưng, nói: “Nhớ lại năm đó, năm tháng tiền sử, thời đại táng thiên, lão phu một thân một mình tiến vào luân hồi, trận huyết chiến với độc thủ sau màn, đánh vỡ động luân hồi, thu được sáu loại thổ nhưỡng cứu cực, cùng với bùn làm thành cối xay, trấn áp trên con đường luân hồi, mài hết ký ức kiếp trước, bảo đảm cho các sinh linh có thể thuận lợi chuyển sinh. Mà bây giờ, chưởng của ta thiên khống địa, đưa tay tiến vào luân hồi, lấy được một góc trên cối xay, nghiền nát thành đất, dùng nó để phong ấn các loại yêu ma quỷ quái của dương gian. Nhị đệ, tôi tớ của ta, ngươi cũng coi như may mắn, ngươi chính là người đầu tiên. Thật tâm đi theo ra đi, sau này sẽ ban cho ngươi đạo quả vô thượng.”
Cửu U Chích nghe mà đau cả răng, nó cảm thấy miệng thằng nhóc này toàn là sàm ngôn, không có cách nào nghe hắn nói linh tinh nữa, chỉ có thể lựa chọn suy nghĩ một chút, nó cảm thấy loại thổ chất này thực sự rất đáng sợ và đặc biệt.
Sở Phong lại nói tiếp: “Lừa a, nhìn thấy mày tao lại nhớ đến một vị cố nhân, biểu hiện tốt một chút, sau này nhất định không bạc đãi mày, kéo xe đi thôi, giá!”
Hắn không khỏi nhớ đến lão lư - Lữ Phi Dương, không biết ông ta có thuận lợi đầu thai hay không, có thể sống sót hay không, bọn họ còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?
“Vâng thưa chủ nhân! Hí hí hí!” Con lừa liền học tiếng ngựa kêu, lắc đầu vẫy đuôi, da lông màu xanh toàn thân phát sáng giống như tơ lụa, thực sự không giống một con lừa.
Sở Phong răn dạy: “Con lừa nhà ngươi phải tự tin một chút, phải biết là trên chiếc xe mà ngươi kéo, trong quan tài đá kia chính là một vị đã từng là Đại Năng đấy, mày làm sao lại không có chí khí chút nào như thế, học tiếng ngựa kêu làm gì?”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Lừa tinh trịnh trọng gật đầu, sau đó ngẩng cao đầu mà hót: “Chiếp chíp chíp...”
“Câm miệng! Nhà ngươi là chim sẻ hả, không có việc gì sao lại bắt chước tiếng chim kêu?” Sở Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lừa tinh đáp:”Tôi là học tiếng kêu của phượng hoàng non nha, truyền thuyết chim Bất Tử không phải đều kêu như thế hay sao.”
“Tùy mày đi!” Sở Phong lười để ý đến nó.
“Vâng thưa chủ nhân, chiếp chíp chíp...”
Cửu U Chích ở phía sau yếu ớt lên tiếng, nói: “Để ta ăn luôn con lừa này đi thôi, ta không gánh nổi nó đâu!”
“Ít nói nhảm, mau lên đường, quay về bộ lạc để từ biệt mọi người, giá!” Sở Phong nói.
Hắn ngồi trong xe lừa, vỗ vỗ ván quan tài đá dưới mông, nói: “Lão Cửu, ngươi nói những vốn liếng kia của ngươi đều chôn bên dưới đất thiên cổ, đều ở đó hết sao?”