Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2215 - Chương 2215: Chính Thức Xuất Sơn (2)

Thánh Khư Chương 2215: Chính thức xuất sơn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cửu U Chích oán giận đáp: “Dừng lại! Thứ nhất, ta không có tên là lão Cửu. Thứ hai, vốn liếng nhà ta thì có liên quan gì đến ngươi? Thứ ba, ta sắp không nhịn được nữa rồi, ngươi đặt mông ngồi lên quan tài của ra là có ý gì? Ta không muốn làm xe lừa của ngươi!”

“Ngươi không phải là Cửu U Chích sao? Gọi ngươi là nhị đệ thì ngươi không thích, vậy cứ gọi ngươi là lão Cửu đi thôi. Chúng ta đã kết bái huynh đệ, vốn liếng của ngươi cũng chính là của ta, hỏi sớm một chút không được hay sao a, chúng ta hành tẩu thiên hạ vì cái gì, còn không phải là đào lên sào huyệt vốn liếng - bảo tàng lâu năm mà ngươi đã giấu đi năm đó hay sao. Lại nói, có thể trở thành chỗ ngồi của Nhân Vương, tương lai tất sẽ trở thành một giai thoại, ta sẽ phong ngươi làm Vương Tọa!”

“Cút mợ cái vương tọa của ngươi đi!” Cửu U không thể nhịn được nữa, nó cảm thấy bản thân quá uất ức.

Ngoài bộ lạc Cơ Tộc, mắt của đám người Cơ Hồ cùng mập mạp đều gần như muốn khóc, mấy năm ở chung sớm chiều nào có thể không nảy sinh tình cảm.

Cơ Hải Sơn và mấy tộc lão cũng thở dài, cực kỳ phản đối Sở Phong đi xa, thế nhưng bọn họ cũng không ngăn cản được.

“Khóc cái gì, ta có phải không quay lại nữa đâu. Mập mạp, Cơ Hồ, không chừng hai năm nữa mọi người sẽ lấy vợ sinh đứa nhỏ luôn đó, khóc khóc lóc lóc còn ra thể thống gì nữa, thực không có tiền đồ a!”

“Ai mà khóc chứ, chỉ là cảm thấy ngươi muốn đi xa, chúng ta không còn được uống canh Mạnh Bà nữa, cũng không ăn được thịt nướng Hỏa Giao tươi ngon.”

Sở Phong cười đáp: “Những thứ kia ăn nhiều không tốt, canh Mạnh Bà dễ khiến người ta quên quá khứ, thịt Hỏa Giao quá bổ, các ngươi lại không phải bị thận hư, chưa kết hôn mà ăn nhiều dễ phát hỏa lắm.”

Sở Phong cười đùa hí hửng, làm nhạt đi tình cảm thương tâm khi từ biệt giữa bọn họ.

Hắn từng đem canh Mạnh Bà của bản thân chia cho người quen trong thôn, từng dùng quan tài đá làm một cái Phiên Thiên Ấn để túm gọn một con Hỏa Giao, mang về cho mọi người cùng đánh chén, những việc này đều xảy ra trong những ngày mà bộ lạc không tìm thấy thực phẩm.

“Cha nuôi, ta đi đây!” Trước khi Sở Phong rời đi, hắn đưa một túi đan dược lớn cỡ đầu người cho Cơ Hải Sơn, là đan dược hắn tích được mấy năm nay, đều không sai biệt lắm.

Vị Cửu gia gia kia của Oánh Oánh không biết vì nguyên nhân gì, mấy năm gần đây đều không còn xuất hiện nữa, chưa từng tìm hắn đến luyện đan.

Đồng thời Đông Thanh và vị tiểu thư kia cũng chưa quay trở lại, đây cũng là một nguyên nhân khiến Sở Phong quyết tâm rời đi, hắn muốn chủ động xuất sơn đi tìm cơ duyên, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Thiên Tôn hồ ly đã từng nhắc qua địa phương đó, hắn muốn đến quan sát một chút.

Cứ như thế, Sở Phong rời khỏi, ngồi trên xe lừa, bắt đầu hành trình cuộc hành trình của mình.

“Giá!”

“Chiếp chíp chíp!”

“Lão phu ít nhiều thì đã từng thống lĩnh vùng đất sáu châu, Cơ Đại Đức ngươi vậy mà dám đem vách quan tài của ta cải tạo thành xe lừa, để cho bản thân ngồi phía trên, ngươi không cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, cái mông không được tự nhiên hay sao?”

“Ta chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân rất thoải mái, cực kỳ thoải mái, không hổ là vương tọa của ta, giá!”

“Ta có một con lừa nhỏ, cho đến bây giờ vẫn chưa cưỡi qua, nếu một ngày tâm huyết dâng trào thì sẽ...”

Trên đường núi lắc lư, Sở Phong khẽ ngâm nga hát, tâm trạng lúc này của hắn rất tốt. Từ bây giờ, hắn sẽ chính thức bước đến những vùng đất rộng lớn hơn của dương gian, khát khao mãnh liệt về bức tranh tương lai đầy hoài bão.

“Chủ nhân, cầu ngài cho tôi một con đường sống.”

Khi Sở Phong đang ngâm nga một đoạn hát dân ca thì con lừa thần tuấn rốt cuộc cũng không chịu nổi hắn nữa, nó vừa kéo xe lừa chạy như bay, vừa ở đó mà xin tha thứ.

“Trong bài hát có nhắc đến con lừa nhỏ, ngươi không phải đang thẹn thùng đấy chứ?” Sở Phong cười nói.

“Không phải, là cầu ngài đừng đầu độc lỗ tai của tôi nữa.” Lừa tinh lẩm bẩm.

“Con lừa nhà mi dám ghét bỏ giọng ca tựa thiên ca đầy từ tính của ta hả, thực là không có tí tâm cảnh an ổn nào, không biết thưởng thức cảnh đẹp xe sang, càng khuyết thiếu thứ tình cảm cao thượng đáng quý khó có được, mày đúng là một con lừa tầm thường mà!”

Nghe thấy Sở Phong không biết xấu hổ mà ba hoa khoác lác, Cửu U Chích cũng không chịu nổi hắn nữa, quyết định lên tiếng: “Cơ Đại Đức, xin ngươi tích đức một chút, không cần hát nữa a, lão phu chỉ nghĩ đến đi cùng với ngươi đã thấy mất mặt, nếu cẩn thận gặp được cố nhân năm đó của ta, ngươi định để mặt già này đặt ở đâu hả?”

Dọc tuyến đường này, Sở Phong cũng từng sử dụng trường vực truyền tống để vượt qua, chỉ có điều thời gian mà bọn hắn đi xe lừa như này cũng khá dài, bởi vì hắn muốn thưởng thức phong cảnh cùng con người.

Nửa tháng trôi qua, hắn vẫn chưa rời khỏi lãnh thổ của Vũ Châu, đây chính là kết quả của việc không ngừng vượt qua hư không.

Bình thường mà nói, nếu như không đặt chân vào trong trường vực truyền tống, tiến hóa giả bình thường cho dù có đi xe lừa cả đời cũng không thể rời khỏi lãnh thổ của một châu, có thể thấy được dương gian rộng lớn cỡ nào.

“Cũng sắp đi khỏi biên hoang rồi, trước đây ta vẫn chưa tỉ mỉ trải nghiệm qua, bởi thế nên dọc đường muốn cảm thụ văn hóa của các bộ lạc một phen.” Sở Phong cảm thán.

Đột nhiên hắn nhìn thấy phía trước có khói đen bốc lên tận trời, sát khí tràn ngập, sau khi điều khiển xe lừa đi lên một chỗ cao, hắn liền phát hiện ra một bộ lạc bị một đám cướp cưỡi ngựa tàn sát, hiện trường rất tàn bạo và đẫm máu,

“Thật đúng là súc sinh, ngay cả trẻ con cũng không buông tha!”

Đây không phải lần đầu tiên Sở Phong gặp phải loại chuyện này, các bộ lạc sinh sống thật không dễ dàng, bởi vì bọn họ không chỉ phải đối mặt với dã thú hung hãn, mà còn phải đối mặt với nhân họa, không cẩn thận một chút thôi sẽ bị kẻ thù huyết tẩy.

“Lừa a, còn đợi gì nữa, mau đưa ta xông qua đó!” Sở Phong quát một tiếng.

Khu vực biên hoang, phần lớn bộ lạc đều là Man Tộc, tế bái Man Thần, có một số quần tộc khi hiến tế sẽ dùng một lượng máu lớn để làm vật dẫn, mà bọn cướp kia chuyên môn tuyết tẩy thôn xóm, cũng chính là muốn thu thập máu tươi.

Tương đối mà nói, bộ lạc của Cơ Tộc ở nơi đó cũng coi như an bình, không gặp phải những loại chuyện này, mà càng là một số địa phương hẻo lánh, ít có các bộ lạc liên minh thì loại chuyện tàn sát cướp máu này xảy ra không ít.

Bình Luận (0)
Comment