Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2216 - Chương 2216: Thanh Châu (1)

Thánh Khư Chương 2216: Thanh Châu (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Cha, cha ơi!”

Trong thôn xóm, có một thiếu nữ tầm mười bốn mười năm tuổi đang thê lương gào lớn, cô trông thấy một gã nam tử cưỡi báo đen chạy đến, một đao liền chém bay đầu của phụ thân cô xuống đất, máu tươi theo đó mà bắn ra tung tóe.

Sau đó, một pháp bảo không gian hình hồ lô trên người báo đen kia liền phát sáng, thu hết máu tươi vào trong.

Mà đó chỉ là một góc trong thảm kịch ở nơi này, một vài lão nhân tóc trắng như tuyết cũng bị bêu đầu, đầu người lăn xuống, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.

Trong bộ lạc nhỏ, âm thanh chém giết vang đến tận trời, người ở nơi này tuy rằng đều ra sức phản kháng, thế nhưng bọn họ căn bản không phải đối thủ của đám cướp hung tàn này.

Soát một tiếng, trường đao trắng như tuyết của kỵ sĩ báo đen quét qua, hướng thẳng về phía thiếu nữ mà chém.

“Tỷ tỷ!” Một đứa nhỏ hoảng sợ hét lớn.

Coong!

Lừa tinh kéo xe, điên cuồng chạy đến phía trước, vó lừa đạp xuống trường đao khiến tia lửa văng tứ tung.

“Kẻ nào không có mắt, dám quản chuyện của chúng ta?”

“Lão Cửu, đụng bay gã cho ta!” Sở Phong để Cửu U Chích ra tay.

Lừa tinh kéo xe mạnh mẽ xông đến, trong lúc nhất thời liền lôi kéo cừu hận của mấy tên cướp, rất nhiều người mang theo binh khí đẫm máu xông đến.

“Coong!”

“Ầm!”

Bởi vì xe lừa lấy quan tài đá làm cơ sở tạo thành, cho nên rất có khí thể dời núi nấp biển, cực kỳ kiên cố, có thể thoải mái đâm loạn quét ngang nơi này. Thực lực của đám cướp hung hãn kia thật sự không yếu, có người đã đạt đến cấp độ Kim Thân, thế nhưng kết cục cũng rất thảm, xương cốt nứt gãy.

Nếu không phải Sở Phong dùng loại thổ chất đặc thù trong vùng đất luân hồi chung cực để phong bế quan tài đá, vậy thì đám người kia nhất định đã bị hút khô máu, nhưng lúc này đây cũng đủ khiến bọn chúng tổn thất nặng nề.

Thời gian không dài, gần trăm tên mã tặc đã bị Sở Phong tiêu diệt gần tám phần.

“Chạy mau, chiếc xe này có gì đó cổ quái, chạy a!”

“Mợ nó, đây là linh xa (1) a!”

(1)Linh xa: Xe tang, che chở linh cữu.

Khi Sở Phong nghe thấy bọn chúng nói vậy liền tức giận không thôi, cả người thất thần mất một lúc, nhưng không thể không thừa nhận, xe mà hắn đang ngồi thực sự là xe tang!

Sở Phong hoàn toàn cạn lời, đây chính là loại xe tang di chuyển điển hình a, đụng khắp bốn phía.

“Mau đuổi theo cho ta, vì dân trừ hại, diệt ác tận gốc!”

Sở Phong một đường truy sát, không ngừng điều khiển xe tang, chặn lại toàn bộ đám hung đồ này.

Hắn thở dài một tiếng, không tiếp tục quay lại bộ lạc nhỏ kia nữa, chỉ có thể giúp đến bước này.

Mà chuyện này cũng chỉ là một bước đệm nhỏ trong hành trình dọc đường của hắn mà thôi. Sau chuyện, hắn lại tiếp tục lên đường.

Chỉ có điều, tốc độ vẫn chậm rãi như trước, không hề vội vã đi nhanh.

Hắn đang suy nghĩ một chuyện, lên tiếng: “Nhị đệ, ta dùng thổ chất đặc thù để phong bế quan tài đá của ngươi, thế nhưng ngộ nhỡ gặp phải đám người hung ác, nếu không thể kíp thời đem ngươi phóng ra làm thành một chiêu Phiên Thiên Ấn, vậy thì ta đây chẳng phải tự mình phế đi võ công của bản thân hay sao? Ngươi có cách giải quyết nào không?”

Cửu U Chích nghe xong chỉ thấy xuất hiện một chữ Tức!

Nó bị phong bế lại thì thôi, ban nãy đụng loạn một hồi cũng không hấp thụ được một giọt máu, còn bị người ta ném thành Phiên Thiên Ấn mà sử dụng, xong việc còn bị đầu sỏ yêu cầu cùng nhau nghĩ giải pháp, há có thể có lẽ đó!

“Nhị đệ, ngươi đang ngủ sao? Tại sao không nói chuyện?”

“Ta không muốn để ý đến ngươi!”

Sở Phong đáp: “Ừm, vẫn là bản thân ta tự mình nghĩ biện pháp thôi. Có lẽ có thể dùng đất luân hồi để luyện chế thành một bộ áo giáp. Sau đó mặc lên người, đem quan tài đá phóng ra ngoài.”

Cửu U Chích nghe xong vội vã đổi giọng: “Ý kiến hay, thực là khéo!” Nó ra sức nịnh nọt lấy lòng.

Nhưng mà, hiện thực lại rất bất đắc dĩ, Sở Phong đã thử qua các loại hỏa quang, nhưng đều không có tác dụng, không thể đốt luyện được đất luân hồi, quả thực là không còn biện pháp.

Cửu U Chích nghĩ ra chủ ý, bèn lên tiếng: “Đi Dương Giang, trong con sông lớn kia ngoại trừ có dương tuyền còn có một loại hỏa quang rất đặc biệt, có lẽ có thể đốt luyện loại đất kia.”

Dương Giang, đầu nguồn chảy ra từ một ngọn núi đá, chảy qua mấy châu, dương khí phồn thịnh. Ngoài ra, trong dòng sông thỉnh thoảng còn xuất hiện dương tuyền, khiến tiến hóa giả của các tộc đều phải đỏ mắt thèm thuồng.

Cái gọi là dương tuyền cũng chính là canh Mạnh Bà.

Sau đó, Sở Phong trực tiếp bố trí trường vực truyền tống, không còn muốn thưởng thức quang cảnh dọc đường nữa, những gì thưởng thức được cũng đủ đại khái rồi.

Hắn rời khỏi vũ trụ, tiến vào địa giới của Đông Thắng Thần Châu.

Đồng thời cũng đến một con sông lớn có nhiệt khí cuồn cuộn, quang mang chói mắt.

Dương Giang có canh Mạnh Bà, quanh năm đều có tiến hóa giả trong coi, nhưng con sông này thực sự quá dài, chảy qua cả mấy châu, không có gia tộc nào có thể phong tỏa chặt chẽ toàn bộ con sông.

Sở Phong chọn một nơi yên tĩnh, đưa mắt nhìn con sông rộng lớn này, không khỏi âm thầm tán thưởng.

Đây là con sông lớn có chất nước phát sáng, quang mang nồng đậm nở rộ, dương khí cuồn cuộn, dòng nước chảy xiết phát ra âm thanh rất lớn, giống như nhảy vào trời cao, loại khí thế này quá hùng vĩ.

“Ấy!?”

Nửa tháng sau, Sở Phong nhìn thấy một đống lửa lờ mờ trên bờ sông, còn mang theo ánh sáng rực rỡ, khiến trong lòng hắn chấn động không thôi, suýt nữa đã lầm tưởng thứ kia chính là lửa luân hồi trong luyện ngục.

“Trong nước có canh Mạnh Bà, cũng có lửa, còn mang theo dương khí nồng đậm, thực sự cổ quái nha.” Sở Phong than thở.

Hắn nhanh chóng chuẩn bị, không thể buông tha cơ hội lần này, hắn muốn mượn chùm hỏa diễm đặc thù của nơi này để bắt đầu đốt luyện loại thổ chất đặc biệt kia.

Cuối cùng, Sở Phong lấy ra áo giáp bằng vảy rồng mà bản thân đã lấy được lúc còn ở Long Ổ, chuẩn bị dung hợp cùng với đất luân hồi, hiệu quả phòng thân kiên cố như vậy cũng có thể phòng bị uy hiếp từ phía Cửu U Chích.

Ánh lửa lóe lên, cuối cùng thì Sở Phong cũng thực sự luyện thành, ba lỗ thủng trên áo giáp vảy rồng đều được thổ chất kia vá lại.

Đất luân hồi bị đốt chảy, sau khi luyện thành liền giống như gốm sứ, lại óng ánh phát sáng như kim loại, mãi đến bước đốt luyện hoàn thành, bề ngoài của nó nhìn qua cũng tương đối bất phàm.

Sở Phong tiến hành tính toán, sau khi áo giáp vảy rồng bao trùm lên tầng vật chất đặc thù óng ánh lấp lánh kia liền trở nên không bình thường.

Hắn nghiêm túc thôi diễn, sau khi tính toán xong liền mặc lên loại áo giáp kia, cho dù rất nhiều chỗ trên cơ thể bị lộ ra ngoài, thế nhưng cũng có thể bảo vệ tốt cho hắn khỏi Cửu U Chích trong quan tài đá kia.

Bình Luận (0)
Comment