Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuyệt chiêu đáng sợ nhất lúc này của Cửu U Chích chính là hút máu, hút hồn quang của người, những bí thuật khác thì rất khó thi triển trong quan tài.
Sau khi Sở Phong mặc lên áo giáp liền nghiêm túc trải nghiệm, hiệu quả thực sự không tệ, bởi vì trong lúc ấy Cửu U Chích cũng thử đánh lén, thế nhưng căn bản không có tác dụng, khiến bản thân nó tức giận không thôi, cực kỳ thất vọng.
Sở Phong nghiên cứu bản đồ, nghiêm túc tìm Thanh Châu trên tấm bản đồ da thú kia, nơi đó chính là nơi dừng chân của Thái Võ, mà các loại truyền thừa cũng đệ tử của lão đều ở đó.
“Di chỉ của Đại Mộng Tịnh Thổ cũng ở Thanh Châu.”
Cùng ngày hôm đó, Sở Phong bố trí một trường vực truyền tống cỡ lớn, cho dù cách xa đến vài châu thì hắn cũng có thể đi đến trong nháy mắt, tiến vào Thanh Châu, muốn đi liền đi.
“Lão Cửu, ngươi biết môn phái tiến hóa Đại Mộng Tịnh Thổ không?” Sở Phong đứng trên một ngọn núi cao, đưa mắt nhìn về phía xa.
Giữa núi non phía trước có một tòa thành trì rất lớn, khí hồng trần xung thiên, cực kỳ phồn hoa, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một thành trì rộng lớn phồn hoa như thế từ khi tiến vào dương gian.
Cửu U Chích đáp: “Ta làm sao mà không biết chứ! Đại Mộng Tịnh Thổ a, trong thời đại tiền sử từng là đạo thống xếp trong mười hạng đầu, cực kỳ cường thịnh.”
Sở Phong nghe vậy liền cảm thán: “Truyền thừa có vĩ đại đến đâu thì chung quy cũng sẽ có một ngày kết thúc. Đại Mộng Tịnh Thổ cũng không biết đã bị diệt bao nhiêu năm, đều rất nhanh khiến người ta quên lãng.”
Sau đó, hắn vung tay lên, quyết định chạy đến di chỉ của Đại Mộng Tịnh Thổ.
“Lão Cửu! Mau chỉ đường!”
Cho dù ở ngay tại Thanh Châu thì cũng phải sử dụng trường vực truyền tống. chủ yếu là bởi châu này quá lớn.”
Hai ngày sai, Sở Phong đi đến một mảnh đất cằn cỗi thuộc Thanh Châu, đất đai không một ngọn cỏ, vừa nhìn đã cảm thấy không phải là một nơi cư trú thích hợp.
Từ khi Sở Phong đi ra biên hoang, sau khi nghiêm túc suy nghĩ liền nhớ đến một vùng đất cực kỳ trọng yếu.
“Đại Mộng Tịnh Thổ, ta đến rồi.” Nhìn mảnh đất cằn cỗi không một tia sinh khí, bị người ta triệt để san bằng cùng vứt bỏ, ngay cả Cửu U Chích cũng phải trầm mặc.
Đây là một trong những môn phái tiến hóa cường thịnh nhất vào năm đó, trong thời kỳ huy hoàng rực rỡ nhất của nó, nơi này gần như có thể hiệu lệnh thiên hạ.
Sở Phong muốn đến đây nhìn thử một chút, không biết chừng có thể tìm ra bản hoàn chính của Đại Mộng Hô Hấp Pháp, hắn muốn tìm kiếm, thử đụng vận may, xem xem có khả năng phát hiện ra nguyên nhân năm đó đạo thống này sản xuất ra Chân Long Dịch hay không.
Ngoài ra, hắn đến địa bàn Thanh Châu cũng là muốn tìm cơ hội quan sát đạo thống của Thái Võ – kẻ thù lớn nhất của hắn, muốn tìm hiểu một phen, nếu như có cơ hội đặc biệt để xuống tay khiến Thái Võ đau lòng, vậy thì lại càng tốt, khi đó hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cái gọi là Tịnh Thổ bây giờ chỉ là một mảnh đất chết, không có chim chóc, côn trùng cũng mất dạng, cây cối càng khó kiếm, cả khu vực di chỉ này chỉ có tử khí âm u tràn ngập.
Trước kia cũng có người đến đây để tưởng niệm, đến đây để hoài cổ, đồng thời cũng để tìm kiếm cơ duyên. Thế nhưng sau ngày dài tháng rộng bất tận, những đội ngũ đến đây chẳng hề thu hoạch được thứ gì, bởi vậy cũng dần nhạt phai tâm tư, sau này cũng không có người tiến đến nữa.
“Thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng thương a.”
Sở Phong thở dài, ngồi trên một đống nham thạch bị phong hóa, đưa mắt nhìn mảnh đất cổ xưa nơi đây, có thể nhìn thấy được nơi này từng ngưng tụ thiên tài địa bảo, hấp thu tổ khí địa mạch, là nơi rồng trú ngụ phượng đậu lại, mỗi một tấc thổ nhưỡng đều từng chảy xuôi mảnh vỡ đại đạo, tinh khí quanh năm suốt tháng cuộn lên, tạo thành lớp sương mỏng bao phủ nơi đây, quả thực chính là tiên phủ thiên quốc.
Thế nhưng nơi này cứ như thế liền bị người hủy diệt, bị người tàn phá, giết chóc đến nỗi máu chảy thành sông, thây cốt chất chồng như núi, chu vi trăm dặm không hề có một tia sinh cơ, tất cả đều là vật chết.
Thật sự rất khó mà tưởng tượng nổi, kẻ thù chính của Đại Mộng Tịnh Thổ rốt cuộc cường đại cỡ nào, dù sao thì năm đó, nơi này cũng từng là một trong mười môn đình tiến hóa mạnh nhất của dương gian.
“Cảnh còn người mất, thế sự xoay vần a!” Cửu U Chích cũng đang cảm thán, bất giác cũng cảm thấy tang thương.
Nhớ lại trước kia, Đại Mộng Tịnh Thổ danh chấn dương gian, cho dù là thời đại tiền sử thì cũng khiến thiên hạ phải tán thưởng tôn kính. Vào thời kỳ đó, nơi này không gọi là Đại Mộng Thổ, mà gọi là Mộng Cổ Đạo.
“Tại sao lại bị hủy diệt chứ, chẳng lẽ là bởi bản thân phát triển quá nhanh, cho nên muốn cướp Hô Hấp Pháp của mười vị trí đầu khác, nhưng mà không thành công, ngược lại còn bị diệt? Quá không có khả năng nha, không phù hợp với phong cách làm việc của giáo này. Hay là Mang ngọc có tội, nơi này có bí kíp sản xuất ra Chân Long Dịch, cho nên mới khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng? Lý do này cũng rất gượng ép.”
Cửu U Chích lắc đầu, bản thân nó đã trải qua thời kỳ kia, vì thế mà cũng hiểu phần nào các môn phái tiến hóa cường tuyệt lúc bấy giờ, cho nên nó không tán thành mấy giả thuyết mà hậu thế lưu truyền.
Sở Phong rất an tĩnh, nhìn khắp mảnh đất chết này một lượt, ngay cả vách nát tường xiêu cũng không còn sót lại, một miếng ngói cũng không có, tất cả đều bị người ta cướp sạch.
Năm đó, Đại Mộng Tịnh Thổ quá cường thịnh, ngạo nghễ trên dương gian, sau khi bất ngờ bị diệt môn thì các nơi liền chen chúc mà đến, bọn chúng vì tìm kiếm kinh văn cổ thuật của giáo này mà ngay cả một miếng ngói cũng không bỏ qua, tất cả đều bị lấy đi mất.
Bởi vì trong lòng đám người kia có kỳ vọng, ngộ nhỡ miếng ngói lại giống như chiếc nhẫn, có thể thu nạp đồ vật, cũng có người nghi ngờ kinh văn của tộc này được lạc ấn trong khí vật núi đá.
Cho nên, đừng nói là quỳnh lâu ngọc vũ, các loại đồng điện kim các cũng bị dọn sạch, ngay cả một ngọn núi to lớn hùng vĩ cũng bị người ta nhổ tận gốc, đến bây giờ vẫn còn nằm trong các gia tộc cường đại.
Sở Phong ngồi ở nơi này mà nhìn mảnh phế địa, cũng không có rời đi, đồng thời không khỏi nhớ đến những người ở tiểu âm gian.
Nơi đó cũng có một Đại Mộng Tịnh Thổ, cũng bị người ta diệt sạch sẽ, gà chó không tha, ngoại trừ mấy người riêng lẻ chạy đến những hành tinh nhỏ, tất cả đệ tử môn đồ hầu hết đã bỏ mạng.
Ngay cả Tần Lạc Âm cũng bỏ mình trong trận chiến ấy, bị người ta ám sát, bị vật chất màu vàng ăn mòn, cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục hương tiêu ngọc vẫn, chỉ để lại thương cảm và tiếc nuối.