Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong khẽ thở dài, cho dù là vì lý do gì, nhìn thấy nàng ở đây cũng khiến lòng hắn chua xót, năm đó trước khi nàng chết, Sở Phong từng hứa rằng sẽ bảo vệ đứa nhỏ thật tốt, kết quả tiểu đạo sĩ vẫn dứt khoát, kiên quyết lựa chọn chuyển thế đầu thai, đứa nhỏ của hai người đã không còn, hắn đã không thể giữ được lời hứa của mình.
"Mộng Cổ Đạo, nơi này là mảnh đất truyền thừa Đại Mộng, hiện tại một phần nào đó giấc mơ trong lòng ta đang hiện ra sao?"
Sở Phong nhìn thấy nữ tử phong thái xuất chúng kia, lòng trầm mặc.
Nàng còn xinh đẹp hơn cả Tần Lạc Âm trong trí nhớ của hắn, cũng càng thêm hoàn mỹ không tỳ vết, tà váy tung bay, mỗi nhấc tay nâng chân của nàng vô cùng khoan thai lộng lẫy.
Cửu U mở miệng, chứa đầy muộn phiền nói: "Ôi, không thể tin rằng được nhìn thấy người xưa ở đây, lại là ngươi, mà hiện tại cũng là thời điểm túng quẫn nhất của ta, gặp lại thế này, khiến ta sao có thể chịu nổi."
Sở Phong kinh ngạc, nó cũng có thể nhìn thấy Tần Lạc Âm?
"Ngươi đang trong mộng tưởng." Sở Phong nhắc nhở.
Cửu U không cao hứng nói: "Tiểu tử, ánh mắt ngươi ý gì? Đó không phải là ảo cảnh được chưa, ngươi cũng biết nàng là ai?"
"Nương của con ta." Sở Phong lạnh lùng thản nhiên mở miệng, hẳn cảm thấy dù nói như vậy, đối phương cũng sẽ không tin, cũng sẽ không lộ ra điều gì.
Cửu U nghe thấy vậy, lập tức giận dữ, quan tài đá chấn động kịch liệt, tức giận: "Chuyện cười nhạt này tuyệt đối không hề dễ nghe, ngươi vẫn nên câm miệng đi!"
Thấy nó kích động như vậy, Sở Phong thật ra có chút ngạc nhiên.
Cửu U thấp giọng quát: "Nàng là tình nhân trong mộng của ta, mong ngươi không mạo phạm nàng!"
Sở Phong: ""
Hắn há miệng thở dốc, nhưng không nói gì.
Quả thực giống như ăn phải một con chuột chết, bị nghẹn đến khó chịu.
Nhưng rất nhanh hắn đã tức giận tím mắt, lão hàng này thật sự muốn tìm chết, chán sống sao? Dám nói hươu nói vượn như vậy, thật sự rất buồn cười!
Tuy nhiên, hắn nghĩ rằng có lẽ nhân vật mà hai người nhìn thấy không giống nhau, dù sao nơi này là di chỉ Đại Mộng Tịnh Thổ, những giấc mơ không trọn vẹn của mỗi người là khác nhau.
Nhưng Cửu U đã làm một chuyện, khiến Sở Phong tin rằng bọn họ đã nhìn thấy cùng một người, cũng không có tồn tại sự hiểu lầm nào.
Bởi vì, trong thạch quan bao phủ từng lớp sương máu, Cửu U dùng huyết khí phác thảo nên một cuộn tranh, đúng là Tần Lạc Âm, phong thái vô song, cực kỳ xuất chúng.
"Tiên tử, ta từng vẽ ba nghìn bức họa về ngươi, đều được nâng niu quý trọng, chôn khắp nơi ở dương gian, cả đời này khó thể nào quên được."
Nghe đến loại lời này, Sở Phong không thể nhịn được nữa, tiến đến phía sau, xách quan tài đá lên đập một trận.
"Lão bang tử nhà ngươi, tên lệ quỷ ngu xuẩn, dám khiêu khích điểm mấu chốt của ta, không tôn trọng nương của con ta, ta đánh chết ngươi lão già vô liêm sỉ này!"
Nếu đủ sức lôi nó từ trong quan tài ra được, Sở Phong nhất định sẽ đánh chết chân thân của nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cửu U trong quan tài đá bị đánh tơi tả, hoàn toàn không biết tình hình thế nào, cho đến khi bị ném lăn nhanh như chớp, nó mới hồi phục lại tinh thần, sau đó trở nên giận dữ.
"Ta đi cái ông già ngươi, phát điên cái gì vậy, lão phu hoài niệm hồng nhan ngày xưa ngươi cũng muốn quản, sao ngươi có thể ngang ngược như vậy, lão phu liều mạng với ngươi!"
Nó tức giận thở hổn hển, quan tài đá chấn động, quả thực muốn sương máu ngập trời.
Nhưng tất cả những thứ này đều vô dụng với Sở Phong, hắn mặc bộ giáp trụ vảy rồng được luyện từ đất luân hồi, trời sinh khắc chế đối phương, thủ đoạn này không có hiệu quả đối với hắn.
Sở Phong mắng nó, nhưng nhìn thấy nó kích động và phẫn nộ như vậy, hắn cũng phát hiện có gì đó khác thường, chẳng lẽ thật sự đã hiểu lầm điều gì?
"Ngươi có chắc mình biết nữ tử này?" Hắn hỏi.
Cửu U giận không nguôi nói: "Vô nghĩa, tùy tiện hỏi một tiến hóa giả thời tiền sử, không có ai không biết đến nàng, nàng là mỹ nhân đứng đầu dương gian."
Chết tiệt!
Lần này đến lượt Sở Phong há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ lại, quả nhiên phát hiện một vài điểm khác, chẳng trách nữ tử này còn đẹp đẽ hơn Tần Lạc Âm một chút, không phải là cùng một người sao?
Nhưng các nàng thật sự quá giống nhau, ngay cả sở thích ăn mặc cũng giống nhau, phong thái cũng tương tự.
Chẳng qua phong thái của nữ tử này càng thêm tự tin, đôi mắt sáng có hồn, vẻ đẹp của nàng có một loại xa cách và ung dung phát ra trừ trong nội tâm, nội tâm mạnh mẽ.
Xem ra là hiểu lầm.
Đồng thời Sở Phong cũng tin rằng, nữ tử trong không gian kẽ hở màu vàng kia được tạo thành từ năng lượng, là một dấu vết, trước đó hắn cho rằng kia là Tần Lạc Âm, chỉ vì ấn tượng ban đầu, rối tung lên, lập tức bị một sự mềm mại đánh trúng trái tim, tạo nên cảm xúc thương tâm, cho nên mới có đủ loại đánh giá sai lầm.
Nhưng vì sao lại giống nhau đến vậy? Ngay cả khí phách phong thái cũng rất giống nhau, hơn nữa đều là đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ, khiến cho Sở Phong cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
"Ta biết ngươi đã không còn trên đời này, nhưng ta tin chắc rằng ngươi nhất định sẽ chuyển thế, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể gặp lại!"
Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Cửu U kích động Sở Phong, đồng thời giống như một tia chớp đánh trúng hắn.
Ngay lúc này, trong lòng Sở Phong chấn động, chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ Tần Lạc Âm từng là thân thể chuyển thế của nữ tử trước mắt này?
Rất lâu trước đây, hắn không tin luân hồi gì đó, không thừa nhận sự tồn tại của nó, nhưng bản thân đã tự mình trải qua, sao có thể phủ nhận lần nữa?
Mặc dù đường luân hồi kia thoạt nhìn là do người bố trí, không giống do đất trời tự nhiên tạo thành, nhưng hiệu quả giống nhau với một số ít người.
Nó chưa chắc có thể cho tất cả chúng sinh đều có thể vãng sinh, nhưng một vài tiến hóa giả tuyệt đối có thể đi lên con đường kia.
Sở Phong nói: "Kể ta nghe chuyện xưa về đệ nhất mỹ nữ dương gian thời trước đi."
"Nói với ngươi thì có ích gì, một thằng nhóc như ngươi, cách nghìn đời, còn có thể vì nàng lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, liều mình cứu giúp sao?"
Nghìn năm trôi qua, năm tháng vô tình, Mộng Cổ Đạo cũng bị tiêu diệt, khỏi cần phải nghĩ lại, mỹ nữ đệ nhất dương gian năm đó nhất định sớm đã hương tiêu ngọc vẫn, không thể còn sống.
Cửu U bổ sung, mang theo khâm phục, cũng có khoe khoang, giống như khiến nó cũng trở nên vinh quang, cảm nhận được một cuộc đời rực rỡ, nói: "Ngươi có biết năm đó nàng mạnh đến mức nào, kinh diễm ra sao không? Nàng là Thiên Tôn trẻ tuổi nhất dương gian, mệnh danh là một trong những thiên tài kinh người nhất từ trước đến nay!"