Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong quả thực bị trấn áp, nữ tử thời đại tiền sử hắn nhìn thấy trước mắt đã trở thành một vị Thiên Tôn từ rất sớm sao?!
Cường đại như vậy, kinh diễm như thế, chính xác không phải người phàm, xuất sắc khó ai vượt qua, đây là thiên tài cường đại trong lịch sử cổ đại.
Đồng thời, điều này cũng khiến cho trong lòng Sở Phong chấn động, người như thế thật sự có khả năng chuyển thế.
Từng xuất hiện một người giống Tần Lạc Âm của tiểu âm phủ như đúc, mà lại là đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ, chẳng lẽ có mối liên hệ.
"Thật đáng buồn, giai nhân đã qua đời, một linh hồn đẹp như tranh họa, còn có thể gặp lại không?" Cửu U nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái trong mảnh đất trời nhỏ kia, hoài niệm nơi đây.
"Chờ một chút, ta nhớ ra rồi." Sở Phong mắng, cắt ngang loại trạng thái hồi tưởng thâm tình này.
Sở Phong nhỡ rõ, nửa năm trước khi hai thợ săn luân hồi thẩm vấn nó trên núi Lôi Kích, Cửu U này ngay cả loại chuyện thối nát bốn tuổi nhìn lén sư tỷ tắm cũng thú nhận ra hết.
Đồng thời, nó lại nhắc đến, đại ca kết nghĩa của nó cưới mỹ nữ đệ tam dương gian, nó nhất thời hâm mộ ghen tị, liền muốn chém chết đệ nhất mỹ nhân dương gian, kết quả không thành công, ngược lại nó còn bị đánh đập một trận.
Lão gia hỏa này bộ dáng thâm tình hồi tưởng lại, thật ra, chẳng liên quan đến cọng lông nào của nó, cùng lắm nó cũng chỉ có thể xem như khuynh mộ không thành, bị đánh một trận.
Sở Phong không chút khách khí vạch trần khuyết điểm, kể lại lời nó tự mình khai ở núi Lôi Kích.
Cửu U thẹn quá hóa giận, nói: "Ai cần ngươi lo, ai không có một thời thanh xuân bồng bột, ta ngưỡng mộ, ta yêu thích, đó là một chuyện!"
Sở Phong yên lặng, chuyện này là sao? Nếu có một ngày Tần Lạc Âm lại xuất hiện, hơn nữa thật sự là thân thể chuyển thế của đệ nhất mỹ nữ năm đó, lão gia hỏa này có phải cũng sẽ mặt dày lôi kéo làm quen không?
"Được rồi, tiểu tử, ngươi không cần hỏi đông hỏi tây, mỹ nhân thiên tài kinh diễm nhất tiền sử không liên quan đến ngươi, cho dù lại xuất hiện, ngươi cũng không tranh nổi ta, ta phải dùng tư thái hùng mạnh và trẻ tuổi xuất hiện trước mặt nàng, ngươi chỉ là một đứa trẻ lớn bằng hạt đậu, cái gì cũng đừng nghĩ."
Sở Phong nghe thấy lời này, thật sự có một loại xúc động muốn đánh người, chẳng biết từ đâu xuất hiện một lão già loạn ngôn như vậy, hận không thể một cước đá đến chân trời!
"Ta cảnh cáo ngươi, đó là nương của con ta, có bao xa ngươi chết thật xa cho ta!"
"Tiểu tử ngươi có ý gì, mới mấy tuổi, đã nhớ thương nữ nhân như vậy, còn muốn tranh hồng nhan tri kỷ với lão phu, ngươi muốn trở thành sắc lang mạnh nhất trong lịch sử sao?"
"Đi chết đi!"
Sở Phong một cước đá bay quan tài đá.
Lúc này, bên trong kẽ hở màu vàng kia truyền ra một giọng nói máy móc, loại ấn ký truyền thừa thuộc về nơi này đang phát ra tiếng, đúng lúc thiếu nữ kia mở miệng.
"Tai họa sắp đến, tổ sư vô năng, không bảo vệ được ngươi, đưa ngươi một tia linh hồn nhập Thái Hư, thiên tư một đời hòa vào trong cuộn tranh, ma luyện theo năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng sẽ có một đường sống, khi ngươi xuất hiện lại nơi dương gian, mở ra nơi này, trả lại lạc ấn thiên phú của ngươi, thân thể thiên tư mạnh nhất lại xuất hiện."
Nó thật sự nói ra những lời như vậy!
Sau đó, cô gái trong rừng đào kia tan vỡ, hóa thành những mảnh nhỏ, bay đi, sau đó bỗng chốc biến mất.
"Cái gọi là Thái Hư, nhất định là chí bảo đừng đầu dương gian tháp Thái Hư, truyền thuyết nằm trong đệ ngũ cấm địa, trải qua vô số năm tháng mài giũa, có một đường sinh cơ đi chuyển thế?!"
Cửu U chấn động, sau đó hoàn toàn kích động.
Nó run rẩy nói: "Ta hẳn là không có hiểu lầm. Trời ạ, nàng thật sự xuất hiện, trở về dương gian, hơn nữa hôm nay ta lại vô tình mở ra nơi này, phóng xuất lạc ấn thiên phú năm xưa của nàng, ta thành toàn cho nàng, chuyện này thật sự là duyên phận."
Sở Phong nghe xong, một cước đá cỗ quan tài ba cái, thân thể hắn khẽ run lên, cùng cảm thấy kinh sợ.
Đáng mừng là, Tần Lạc Âm nửa thực nửa giả thành công đầu thai, đời này vẫn có thể gặp lại?
Đây hết thảy đều là nhờ vào khe hở không gian màu vàng kim của Mộng Cổ Đạo thời tiền sử mà Sở Phong tự tay mở ra đã toại nguyện cho nàng.
Hiện tại thiên phú của nàng in dấu trở lại, bồi đắp chỗ hổng cho thân thể bẩm sinh, không thể nghi ngờ sẽ càng thêm kinh diễm, có thể tái hiện lại tư chất huy hoàng như kiếp trước vào thời tiền sử.
Nếu thiên phú kinh diễm cổ kim, nhớ lại chuyện xưa về Mộng Cổ Đạo, vậy nàng vẫn còn là nàng ở âm phủ nhỏ bé kia sao?
Cửu U Chích đánh gãy suy nghĩ của hắn, cũng ở nơi đó “đập quan tài”, rung động bình bình.
“Cách xa nhau nghìn đời, cuối cùng là do ta tới cứu ngươi, mặc dù từng chán nản ủ rũ trăm kiếp, nhưng cuối cùng chúng ta cũng phải tiến tới cùng nhau, đây là sự sắp xếp từ trong cõi u minh, số mệnh đã định đời này chúng ta gặp lại nhau.”
Sở Phong thực sự chịu không nổi nó, cháu trai này tự cho rằng bản thân quá tốt đẹp, cũng không suy nghĩ một chút rốt cục là ai mở ra không gian thần bí của Mộng Cổ Đạo.
Đây là muốn trở thành tình địch của hắn?
“Ngựa không biết mặt dài, lão già nhà ngươi còn dám ăn nói lung tung thì ta sẽ gọt chết ngươi!”
Lúc nghĩ đến đây là một lão già, hơn nữa còn từng chết qua một lần, hắn liền thấy ghét, muốn chết hay sao mà vọng tưởng làm tình địch của hắn? Đến lúc đó nhất định phải chụp chết!
Cửu U Chích tức giận đến mức cả người run run, nói Cổ Trần Chu thật không phải thứ gì, nó vô cùng không cam lòng và tức tối.
Sở Phong vò huyệt Thái Dương, sao lại gặp phải một lão già khốn nạn cực phẩm như thế này, còn không có cách nào nói sự thật và giảng đạo lý với nó.
Trên thực tế, sau khi tĩnh tâm ngưng thần, Sở Phong cũng đang nghi ngờ, vừa rồi nghe thấy phải chăng là thật? Dù sao nơi này là di chỉ Mộng Cổ Đạo, nếu chỉ là một giấc mộng làm lòng người biến động, khiến hắn và Cửu U Chích đều trúng chiêu, như vậy cái gọi là đệ nhất mỹ nhân thời tiền sử chuyển thế chính là giả.
Lúc nghĩ đến khả năng này, hắn liền kinh sợ một trận.
Đất đai bên trong âm phủ chứa máu, mà ở giữa không trung thì một mảnh thánh khiết, giống như nhìn thấy thần quốc an bình trong địa ngục.
Không gian bên trong khe hở hư không màu vàng kim có hoa đào bay múa ngập trời, óng ánh từng mảnh, có một vài bóng người lần lượt xuất hiện, chạy tới chạy lui trong rừng, đó là một đám trẻ ngây thơ vô tư.