Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2226 - Chương 2226: Trầm Luân (1)

Thánh Khư Chương 2226: Trầm luân (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Người này đi đầu thai, bước lên đường luân hồi, kết quả là trong lòng có cảm giác nên lại quay người trở về rồi?

Điều này không khỏi quá nghịch thiên, chưa hề nghe có cao thủ như vậy!

Cửu U Chích cũng hãi hùng khiếp vía, nó nghe rõ ràng, thấy rõ ràng, cảm nhận được một màn phía trước kia, trong hư không thật sự hiện ra một con đường.

Sở Phong từng đi qua đường luân hồi, đương nhiên biết tình huống cụ thể, vừa rồi hắn thật sự thấy được con đường quen thuộc, thế mà lại hiện ra trong hư không của dương gian, đưa tổ sư của Mộng Cổ Đạo trở về.

Đây rốt cuộc là một vị tiến hóa giả đáng sợ như thế nào?

Sở Phong suy đoán, có lẽ chỉ có người tài giỏi như thế mới có thể có tư cách đặt chân vào luân hồi đi tham quan và thăm dò, khó trách tiến hóa giả ở cảnh giới khác liền biến sắc khi nhắc đến luân hồi!

“A, dù là ngươi trở về từ trong luân hồi thì có thể làm gì, thay đổi được hết thảy chuyện này sao, hay là giết ta sao? Vừa đúng lúc, ta vốn là vì tìm ngươi mà tới!”

Vũ Phong Tử mở miệng, hoàn toàn ngang ngược như trước đây, so sánh với thân thể còm nhom thì tạo cảm giác tương phản mạnh mẽ.

Trên bầu trời, bàn tay lớn màu đen che phủ trăng sao kia lùi bước, có âm thanh xao động, nói: “Cẩn thận, đây chính là tổ sư của Mộng Cổ Đạo, sở dĩ môn đình tiến hóa ở mười vị trí đầu sừng sững không ngã cũng là bởi vì có loại tồn tại như hắn!”

Vũ Phong Tử lạnh nhạt mà không sợ, khí mang màu vàng kim trôi nổi quanh thân ông ta như là từng cây trường mâu chọc trời, cảnh tượng hãi hùng, phong mang đầy trời.

“Sợ cái gì, cho dù hắn đang ở trạng thái mạnh nhất ta cũng muốn giết đến tận cửa chiến một trận, huống chi là hiện tại, cũng đã hóa đạo còn có thể còn lại cái gì?”

Vũ Phong Tử chủ động tiến lên, liền muốn động thủ.

Dưới mặt đất truyền đến một tiếng thở dài, có vô tận đau thương và cảm giác tang thương, cuối cùng truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, bộc phát ra, môn phái bị diệt, dù là cảnh giới cao tuyệt cũng không thể nhịn được nữa!

Tổ sư của Mộng Cổ Đạo như người điên dại!

“Rống!”

Lòng đất nổ tung,

Như một con cổ ma hỗn độn được khai quật ra trong thời kỳ khai thiên lập địa, sát khí mênh mang, rót ngược lên chín tầng trời, bá đạo mà thảm liệt.

Vốn dĩ người tu hành của Mộng Cổ Đạo hẳn là nên an lành, yên tĩnh, phong thái thoát tục, nhưng hiện tại ông ấy giống như là cái thế Ma Chủ nổi điên.

“Giết!”

Một thân hình khổng lồ, tưởng chừng muốn đè ép hết đất trời, cứ như vậy hiện ra, vỗ một chưởng về hướng Vũ Phong Tử, đồng thời năng lượng tinh thần tàn phá bừa bãi, bóp méo trời đất.

Tuyệt học (1), các loại thuật pháp dùng để giết người của Mộng Cổ Đạo tản ra trong cùng một lúc!

(1)Tuyệt học: học vấn, kiến thức bị thất truyền.

“Lẽ nào ta còn sợ ngươi sao?!” Vũ Phong Tử vô cùng kiêu căng, nhưng thật sự là ông ta có loại tiền vốn này, cứ như vậy nghênh đón lấy, nắm đấm phát sáng, ánh vàng nghịch chuyển cả càn khôn, giống như muốn tiêu diệt thời gian và không gian ngàn đời.

Hư không kia đang bị chôn vùi, bị một đôi nắm đấm màu vàng óng nghiền ép, va chạm với tổ sư Mộng Cổ Đạo, giằng co với các loại diệu thuật tuyệt thế, chấn động kịch liệt.

“Khá quen, hình như là Ma Bàn Quyền của một mạch Thái Vũ!” Con ngươi Sở Phong co vào, nhưng hắn không thể xác định, dường như phức tạp lợi hại hơn nhiều lần so với Ma Bàn Quyền.

Rống!

Tổ sư Mộng Cổ Đạo như là nhập ma, bộc phát khả năng vô lượng, suy diễn ra diệu thuật tối thượng, càn quét tuyên cổ, dùng tinh thần bóp méo toàn bộ thế giới!

Không gian đứt từng khúc, kia là tinh thần đang cắt ra, cưỡng chế phân chia thành các thế giới nhỏ và các tầng trời!

Nhưng Vũ Phong Tử quá kinh người, quanh thân dâng lên ánh vàng chói mắt, như là một tấm bia to bất hủ (2), đứng sừng sững ở chỗ đó, cũng không có bị cắn giết.

(2)Bất hủ: không bị mục nát hay hủy diệt theo năm tháng.

Sau đó, giống như sông biển vỡ đê, mảnh vỡ đại đạo che trời rợp đất, đó là cường giả đối kháng, cú chí va chạm đỉnh phong giữa những tiến hóa giả mạnh nhất, bao phủ nơi đây hoàn toàn.

Trên bầu trời, bàn tay lớn kia từng thò xuống, nhưng lại rên lên một tiếng, bàn tay gãy mất một nửa, máu màu đen vẩy xuống, chiếu rọi đến đất trời một mảnh ánh đen, quá mức khiếp người.

Bàn tay đen lùi bước, biến mất ở giữa Thanh Minh.

“Mộng Thiên Thu, ta tới đây diệt đạo thống của ngươi, giết đồ tử đồ tôn của ngươi, chỉ có một mục đích, nghe nói bên trong Mộng Cổ Đạo có bí mật đặt chân vào con đường tiến hóa chung cực, dâng ra cho ta lĩnh hội một phen, ta liền để mặc cho ngươi rời đi.”

Vũ Phong Tử mở miệng, nói ra nguyên do.

“Súc sinh!” Tổ sư Mộng Cổ Đạo cả giận nói: “Đừng nói không có, cho dù là ta đã nắm giữ, cũng sẽ không giao vào trong tay loại người như ngươi!”

Vũ Phong Tử cười to: “Ha ha, mạnh miệng thì có làm sao, giam cầm hồn phách của ngươi, hủy diệt nền móng của Mộng Cổ Đạo, ta tự tìm!”

Nơi đây đại chiến thảm liệt, đừng nhìn Vũ Phong Tử bá đạo vô biên, nhưng cả người lại đã nhuốm đầy máu, tiếp nhận áp lực đáng sợ, gặp phải kỳ phùng địch thủ.

Lúc này, tổ sư của Mộng Cổ Đạo lộ ra gương mặt thật, đây là một người như thế nào? Thân thể khổng lồ quá mức đáng sợ, chỗ miệng là một lỗ máu đỏ tươi, mà răng nanh sắc bén màu tuyết trắng trong miệng thì nghiêng lệch ra một bên mặt.

Ông ấy chỉ có một con mắt màu đỏ tươi, con mắt còn lại là lỗ đen, mà trên đầu mọc ra một sừng rồng óng ánh, còn có một chiếc sừng ác ma màu đen, không có tóc, trên da đầu bao trùm vảy cá.

Đây là người sao?

Có ghi chép chuẩn xác, ông ấy là sinh linh nhân tộc tiến hóa có thành tựu, sao lại biến thành cái dạng này?

Sau khi đến gần một bước kia liền sẽ trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, mình muốn tiến hóa thành cái gì cũng không được quyền điều khiển sao? Không biết sẽ suy bại thành vật gì!

Mà đây chỉ là giai đoạn khởi đầu, ít nhất ông ta còn có hình thái nhất định, càng về sau sẽ càng khiếp người, sẽ biến thành hình thái mà nhân gian không có, chính thức biến thành không thể diễn tả.

Về phần thân thể của ông ta thì bị ánh sáng mông lung bao phủ, không có chiếu ra rõ ràng, chắc chắn cũng đã sớm phát sinh biến dị, càng thêm đáng sợ.

Ầm ầm!

Trong mơ hồ, một cái đuôi rết vung vẩy ra, quất sập trời, đó là một phần thân thể của tổ sư Mộng Cổ Đạo!

“Cái này. . .” Ngay cả Cửu U Chích cũng sợ hãi.

“Đây là con đường mà cường giả tiến hóa thành tối thượng phải đi qua sao?” Sở Phong bất an mãnh liệt, hắn kháng cự điều này từ sâu tận đáy lòng, không muốn đi con đường như vậy.

Bình Luận (0)
Comment