Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2227 - Chương 2227: Trầm Luân (2)

Thánh Khư Chương 2227: Trầm luân (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Mộng Thiên Thu, ngươi đừng hư trương thanh thế, cũng đã hóa đạo, nhục thân không còn tồn tại, nhiều nhất còn lại mấy cây xương tàn, liều chết có làm được cái gì?”

Trên bầu trời, bàn tay đen kia không dám xuống nhưng lại đang cười lạnh, vạch trần điểm yếu của tổ sư Mộng Cổ Đạo, vạch ra nhược điểm trí mạng của ông ấy.

Về phần Vũ Phong Tử không nói lời nào, chỉ đang tấn công mạnh, như là điên cuồng, chiến lực mạnh mẽ mà đáng sợ khiến cho ông ta vô cùng đáng sợ, dũng mãnh vô địch.

Cho dù là Cửu U Chích cũng đang hít vào khí lạnh, cảm thấy Vũ Phong Tử quá biến thái.

Ầm ầm!

Hào quang quanh thân tổ sư Mộng Cổ Đạo mờ nhạt, lộ ra tình huống thật, thế mà chỉ còn lại mấy cái răng nanh và mấy cục xương tàn, những bộ phận khác đều là do hồn quang bổ sung mà biến ra, dùng năng lượng để chèo chống.

Vũ Phong Tử năm lần bảy lượt tấn công mạnh, dấu quyền như cầu vồng, đánh xuyên qua trời đất, lúc ngón tay xẹt qua trời cao, tiêu diệt rất nhiều quy tắc đại đạo, đánh tan trật tự trời đất!

Quá mạnh mẽ, lấy nhục thân chém giết, mạnh mẽ bắt lấy tổ sư Mộng Cổ Đạo, muốn đánh cho ông ấy đến cả thân thể và tinh thần đều tan biến.

Cửu U Chích than nhẹ: “Đáng tiếc, vốn dĩ tổ sư Mộng Cổ Đạo rất mạnh, nhưng đã hóa đạo, nhục thân cũng không còn, sau trận này nhất định bại.”

Về phần đánh giá đối với Vũ Phong Tử, nó không muốn nhiều lời, năm đó đích thân được chứng kiến, nói nhiều rồi sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

“Mộng Thiên Thu, ta thừa nhận ngươi rất nghịch thiên, nhưng cũng đã bước vào đường luân hồi, còn dám trở về như thế, bộ không sợ ứng kiếp sao?”

Trong hư không, chỗ bàn tay đen truyền đến thanh âm, quấy nhiễu tâm cảnh của tổ sư Mộng Cổ Đạo.

Trên thực tế, Cửu U Chích, Sở Phong cũng đều có suy nghĩ giống nhau, vị tiến hóa giả tối thượng của Đại Mộng Tịnh Thổ này rốt cuộc nghịch thiên đến mức độ nào, lại vẫn có thể nghịch chuyển trở về?

Ngay cả Vũ Phong Tử cũng mở miệng, nói: “Ta rất khâm phục ngươi, không hổ là tổ sư Mộng Cổ Đạo, tu luyện cấp độ tinh thần đến mức vang dội cổ kim, ở trên đường luân hồi mà cũng có thể sinh lòng cảm ứng, phát giác môn phái có đại nạn, càng đáng sợ chính là lại có thể dừng bước lại, quay đầu trở về!”

Ngay cả ông ta cũng nói như vậy, sau khi chân tướng được chứng thực, không khỏi khiến thế gian sợ hãi.

Bàn tay đen trên bầu trời tiếp tục đả kích, muốn quấy nhiễu tâm cảnh của Mộng Thiên Thu, nói: “Hắn làm như vậy phải bỏ ra cái giá quá lớn, hồn quang xuyên qua đường luân hồi, quay về Mộng Cổ Đạo, cả đời đều đã bị hủy hoại, khó vào luân hồi lần nữa, nhất định triệt để bị hủy diệt ở dương gian, trở thành bụi bặm lịch sử.”

Cái giá như vậy quá nặng nề!

“Hắn có chuẩn bị ở phía sau!” Vũ Phong Tử nói, trong lúc ông ta tấn công mãnh liệt đồng thời nói bổ sung: “Điều này càng thêm chứng minh, bên trong Mộng Cổ Đạo có đồ vật khó lường, không thể mất đi, có lẽ chính là bí mật tiến hóa chung cực kia!”

Trận này đánh đến trăng sao không có ánh sáng, mưa máu như trút nước xuống dương gian, rung động Hồng Hoang đại địa.

Ầm ầm!

Kết quả là, răng nanh, mảnh xương mà tổ sư Mộng Cổ Đạo để lại tan rã, ông ấy phẫn nộ gào thét nhưng lại không thay đổi được cái gì, dù sao ông ấy cũng đã hóa đạo.

Tiếp đó cả người ông ấy hóa đen, khói đen vô tận bốc lên, nối liền với tổ mạch dưới mặt đất, vùng đất này lập tức có gió lạnh rít gào, sát khí ngập trời.

“Ừm, không đúng, phía dưới Đại Mộng Tịnh Thổ an lành này lại có Cửu U Âm Phủ?!”

Ầm ầm!

Tổ sư Mộng Cổ Đạo há miệng hút vào, nuốt xuống núi sông đổ nát và vết máu trên mặt đất, cả người chìm xuống, không có vào trong âm phủ kinh khủng kia.

“Âm phủ thì sao, đợi lão phu giết vào!” Vũ Phong Tử kêu to.

Bàn tay đen trên bầu trời mở miệng nói: “Không ngờ đường đường là tổ sư Mộng Cổ Đạo thế mà lại tự đày mình vào Cửu U, triệt để sa đọa, lựa chọn trầm luân!”

Vũ Phong Tử quá mạnh mẽ và bá đạo, một mình giết vào âm phủ, chìm vào nơi tối tăm không rõ, nhưng cuối cùng ông ra mang theo toàn thân đẫm máu, vết thương đầy người, tay không mà về, không có tìm được cái gì.

Thời gian trôi đi, Thần Vương, Thiên Tôn các bên đều rút lui, đại quân đi xa.

Vũ Phong Tử trông chừng ở chỗ này cũng không biết mấy vạn năm, lật tung toàn bộ vùng đất này nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch.

Sau đó, Vũ Phong Tử cũng rời đi.

“Thân rơi hắc ám, lòng có quang minh.” Trong âm phủ có một chấm ánh sáng sáng tối chập chờn.

Đó chính là vết nứt không gian màu vàng kim, bên trong hiện ra từng màn chuyện xưa thời tiền sử, máu và xương hiển hiện.

Một thanh âm già nua mà máy móc từng trôi nổi ngàn đời trước, đó là một tia chấp niệm.

“Con đường của ta có thể nhìn thấy điểm cuối cùng, con đường của ngươi ta không nhìn thấy điểm cuối cùng, ta vứt bỏ luân hồi mà vẫn không thể cứu vãn Mộng Cổ Đạo, nhưng tương lai chưa hẳn sẽ không có lúc ngươi độ ta.”

Đây cũng là lời nói cuối cùng của tổ sư Mộng Cổ Đạo trước lúc trầm luân, sau đó ông ấy liền tiêu tán, vĩnh viễn đọa lạc vào trong bóng tối của Cửu U, mất đi cơ hội đầu thai cuối cùng.

Thậm chí, xem như ông ấy đã triệt để chết đi, biến mất khỏi thế gian.

Một bộ kinh thư hiển hiện trên bàn đá, hoàn toàn mông lung trong khe hở không gian màu vàng kim.

Bên trong khe hở không gian màu vàng kim có một bàn đá phong cách cổ xưa, một bản kinh thư từ năng lượng màu vàng nhạt hóa thành, trống trải và im ắng.

Thời gian trôi qua rất lâu Sở Phong cũng không lên tiếng, Cửu U Chích cũng khó được không có mở miệng, đều rơi vào im ắng.

Tất cả những gì vừa mới chứng kiến quá kinh người, Vũ Phong Tử diệt đi nơi đây, làm thế gian kinh hãi, tổ sư Mộng Cổ Đạo trở về từ trong vãng sinh, thật đáng buồn mà thê lương.

Loại quyết đấu giữa những tiến hóa giả tối cao kia khiến cho người ta không rét mà run!

Tại thời khắc sống còn, lời nói trước khi tổ sư Mộng Cổ Đạo sa đọa là nói cho ai nghe?

“Đúng rồi, lời đó không chỉ nói với đệ nhất mỹ nữ kinh diễm nhất thời đại tiền sử, mà còn là nói với ta, ông ta ký thác kỳ vọng quá nặng nề và cao cả cho ta.” Cửu U Chích mở miệng, bộ dạng rất trịnh trọng.

Vốn Sở Phong đang đắm chìm trong cuộc chiến hủy diệt Mộng Cổ Đạo, cảm xúc không cao, nhưng nghe thấy loại lời này nó thì trực tiếp lấy lại tinh thần, muốn một chân đá văng nó đi.

“Mặt mũi của ngươi thật là lớn!”

Cửu U Chích “Đập quan tài”, nói: “Ngươi không hiểu!”

Bình Luận (0)
Comment