Bởi vì, mấy ngày này đều đang đồn, người kia và Khương Lạc Thần là quan hệ tâm đầu ý hợp, quá mập mờ.
"Tôi muốn biết, rốt cuộc thì tên kia là ai, hừ hừ, chắc chắn lần này hắn ta sẽ hiện thân!"
"Không sai, tôi cũng muốn biết rốt cuộc hắn ta có địa vị như thế nào!"
Một đám người vô cùng nôn nóng muốn biết rõ thân phận của vai chính phim Ngưu Ma Đại Thánh.
"Trời ạ, Lạc Thần, cậu cũng đi xem “Ngưu Ma Đại Thánh”, mà không phải “Tận Thế Quật Khởi” làm cho mình cảm thấy thương tâm quá!" Hạ Thiên Ngữ bất mãn.
"Mình muốn đi xem bọn họ định thêu dệt chuyện về mình như thế nào, để sớm chuẩn bị đối sách." Khương Lạc Thần thật lòng nói, cô ta thực sự quá lo lắng, chỉ sợ bộ phim này vừa ra, cô ta sẽ bị cuốn vào tâm bão.
Cũng giống vậy, trong thành phố Giang Ninh, Lâm Nặc Y cũng bước vào rạp chiếu phim, đi xem Ngưu Ma Đại Thánh, có một số việc cô muốn tìm đáp án bên trong bộ phim này.
"Con trai, con là diễn viên chính mà không đi xem phim mình đóng à?" Vương Tĩnh gọi Sở Phong cùng đi.
Sở Phong trực tiếp lắc đầu, đánh chết cũng không đi.
Cuối cùng, không có cách nào, Vương Tĩnh kéo Sở Trí Viễn, cùng đến rạp chiếu phim nói: "Cống hiến vì chiến tích phòng bán vé của con trai!"
Công chiếu bắt đầu, chỗ ngồi của hai bộ phim đều đầy ắp.
Lúc này, Sở Phong trực tiếp tắt điện thoại, hắn sợ một hồi nữa điện báo tới quá nhiều, điện thoại sẽ bị gọi nổ.
Sau đó, hắn trực tiếp bỏ chạy.
Bởi vì, hắn cảm thấy ở lại trong nhà cũng không an toàn, vẫn nên đi ra ngoài thành phố săn bắn thì hơn, mắt không thấy tâm không phiền.
Mấy ngày gần đây, hắn thường xuyên ra khỏi thành, đi vào núi lớn Hồng Hoang, mỗi lần đều mang theo con mồi và các loại quả mọng trở về, cải thiện cơm nước trong nhà.
Sở Phong quyết định lần này sẽ đi xa một chút, dù sao cũng đã để lại lời nhắn trong nhà rồi, ở bên ngoài ba bốn ngày mới trở về cũng không vấn đề gì.
Vùng ngoại ô của Thuận Thiên, dị thú rất ít hoạt động ở gần thôn trấn, phần lớn đều ở trong núi.
Bây giờ thôn xóm vắng vẻ, hầu như là không có người, tất cả đều dời tới những thành trấn có giao thông thuận tiện, như vậy cũng thuận tiên cho việc quân đội bảo vệ bọn họ.
Thậm chí, chính quyền còn đang thương thảo trùng kiến khu vực cư trú, rất có thể sẽ tiến thêm một bước nữa trong việc tập trung nhân khẩu.
Tương đối mà nói, ở gần thành phố Thuận Thiên cũng khá yên bình.
Chỉ cần không xông vào chỗ sâu trong núi lớn Hồng Hoang thần bí thì bình thường sẽ không gặp phải những quái vật đặc biệt kinh khủng.
"A?"
Đột nhiên, Sở Phong đưa tay lên, ở bên trong núi rừng nhưng hắn lại bắt được một đóa hoa tuyết trắng từ không trung bay xuống.
Sở Phong ngẩng đầu, nhìn về phía phương xa.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, nhìn thấy một gốc cây to lớn, cao chừng mấy trăm thước, ngay cả những ngọn núi thấp bên cạnh cũng không che khuất được nó.
Sở Phong tiến lên, cũng tăng cường đề phòng.
Bởi vì, sau khi nhìn thấy cây đại thụ này, hắn đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng lúc thiên địa mới bắt đầu dị biến.
Hắn từng nhìn thấy một gốc ngân hạnh cổ thụ lúc ở trên tàu. Nó cao hơn cả núi lớn, bay múa trong sấm sét.
Hắn còn nhìn thấy một gốc dây leo, thông đến tận trời, lơ lửng giữa không trung, kéo cả một chiếc vệ tinh nhân tạo xuống, khiến cho nó rơi xuống nóc tàu.
Khi thiên địa bắt đầu dị biến, trong vũ trụ xuất hiện rất nhiều thực vật thần bí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nắm bắt thông tin từ các vệ tinh.
Sau đó, Sở Phong tìm hiểu được, lúc ấy các nước đều vô cùng nóng vội, vận dụng vô số hỏa tiễn, phòng ra bên ngoài vũ trụ, phá hủy toàn bộ những thực vật quỷ dị đó.
Đồng thời, những thực vật to lớn cổ quái trên mặt đất cũng đều trở thành mục tiêu công kích, cho nên về sau đều biến mất.
Sau khi Sở Phong đến Ngọc Hư Cung, đã từng tìm hiểu những việc này.
Lúc ấy, ông già Lục Thông từng dùng thần sắc nghiêm túc nói cho hắn biết, những thực vật kia có lẽ sẽ gây nhiều nguy hại lớn hơn nữa cho nên mới sớm bị diệt trừ.
Thời đại hậu văn minh, đã phát sinh vô số những biến cố thần bí, quốc gia cũng hiểu được rất nhiều chân tướng, cho nên lúc nguy cơ mới xuất hiện họ mới quả quyết ra tay như vậy!
Vô luận là phương đông hay vẫn là phương tây đều như thế, lúc ấy tất cả các nước đều hành động.
Lục Thông nói cho Sở Phong, sau khi chiến dịch đó qua đi, hỏa tiễn, đạn đạo của các quốc gia đều tiêu hao nghiêm trọng, gần như không còn gì.
Cũng may, thời gian sau đó họ vội vàng chế tạo, nhanh chóng bổ sung thêm.
Sắc mặt Sở Phong ngưng trọng, loại thực vật to lớn này lại xuất hiện!
Hắn vòng qua núi thấp, đi tới gần.
Đây là một gốc cây hòe, vô cùng thô to, cao chừng năm trăm mét, những đóa hoa hòe nở rộ từng chuỗi, tuyết trắng mà trong suốt, bay lả tả đầy trời, như là lông ngỗng bay tán loạn.
Có hương hoa nhàn nhạt, nhưng Sở Phong tin chắc, nó không phải chất xúc tác, không có cách nào khiến cho người ta tiến hóa.
Hắn đứng ở chỗ cách đại thụ không xa, thân thể không cảm giác gì, cũng không có dấu hiệu muốn tiến hóa.
Đồng thời, hắn cảm ứng được một luồng ý chí nhàn nhạt ở bên trong thân cây, nó không giống là thực vật bình thường, mà giống như là một sinh vật hơi có một chút linh trí.
Trước kia Sở Phong không có thần giác nên lúc ở trên tàu cũng không có cảm nhận được gốc cự đằng kéo vệ tinh nhân tạo xuống khủng bố cỡ nào, bây giờ thì khác.
Bây giờ hắn là một đại cao thủ, thần giác kinh người, nên cảm ứng được chỗ bất bình thường của gốc cây hòe này.
"Thế giới này vẫn còn đang biến hóa, thật là khiến người ta nhìn không thấu, sương mù nồng nặc!" Sở Phong thở dài.
Thiên địa dị biến phi thường quỷ dị, thập phần thần bí, bây giờ còn không có cách nào chạm đến chân tướng, có quá nhiều bí ẩn khó đoán.
Đáng tiếc, mặc dù cây hòe này khác thường, nhưng phấn hoa không thể xúc tiến Sở Phong tiến hóa, đối với các loại dị loại khác ở phụ cận cũng là vô hiệu.
Sở Phong rời đi, bắt đầu lặn lội đường xa, lục soát càng nhiều khu vực ở gần Thuận Thiên, cũng may cuối cùng hắn phát hiện xung quanh chỉ có duy nhất một gốc cây hòe đó thôi.
Những thực vật khác vẫn khá bình thường.
Sở Phong càng chạy càng xa, với thể chất kinh người của hắn thì không cảm thấy mệt mỏi, đến lúc chạng vạng tối hắn đã rời xa Thuận Thiên tám trăm dặm.
Ráng chiều vẩy xuống, cả núi rừng đều bị nhuộm đỏ.
Cả khu vực này rất yên tĩnh, không nghe được tiếng dã thú gào thét, không nhìn thấy mãnh cầm bay lượn.
Sở Phong đắm mình trong ánh nắng chiều, một thân một mình lặn lội bên trong rừng núi, hắn muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút đồ ăn.
"Hô. . ."
Bỗng nhiên, hắn nghe được một loại thanh âm hết sức kỳ quái, cách chỗ hắn rất xa nhưng vẫn bị thính giác đáng sợ vượt xa người thường của hắn nghe được.
"Giống như là tiếng hít thở, thế nhưng mà, hô hấp của một sinh vật sao có thể mạnh mẽ như vậy?” Sở Phong kinh ngạc.
Hắn cẩn thận đề phòng, sau đó lặng yên tiếp cận.
Đi ra ngoài vài dặm, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ trong vùng núi!