Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 223: Mỏ Bạc Có Sinh Mệnh (1)

Thánh Khư Chương 223: Mỏ bạc có sinh mệnh (1)

Trong núi có một tòa mỏ hoang, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng bạc, phát ra thanh âm giống như là tiếng hít thở mạnh mẽ!

Đồng thời, khiến Sở Phong giật nảy mình là hắn còn nhìn thấy một gốc quái thụ, không phải rất thô to, nhưng lại rất cứng cáp, vỏ cây vỡ ra, như là một con rồng già ẩn núp ở chỗ đó.

Gốc cây này cắm rễ ở cạnh mỏ hoang, cao tới một trượng, cành lá hiện lên màu tím nhạt, cũng mang theo ánh lửa.

"Dị thụ có thể làm cho sinh vật tiến hóa!" Sở Phong có thể xác định, đây là một gốc dị thụ thần bí.

Nó lại cao như vậy, vượt xa những cây nhỏ cao ba thước xung quanh.

"Đây là một cái mỏ bạc?"

Sở Phong kinh hãi, hắn cảm thấy toà mỏ bạc hoang phế này giống như là có sinh mệnh!

Vì sao lại như thế này? Một mỏ bạc bỏ hoang lại như có sự sống, thật khiến cho người ta khó có thể lý giải được!

Cây cối xung quanh tương đối thưa thớt, bởi vì năm đó khi lấy quặng, những cây đại thụ đều bị chặt bỏ, rất nhiều nham thạch màu nâu đỏ xếp thành một tòa núi nhỏ.

"Mỏ bạc Mật Bình."

Sở Phong nhìn thấy chữ khắc ở kế bên mỏ bạc, biết được tên của nó, xem ra mỏ bạc này mới bị bỏ hoang không bao lâu.

Hắn đi vòng quanh mỏ bạc mấy vòng, đi dạo ở gần đó, quan sát bốn phía đồng thời cũng ngó chừng gốc cây kia.

Cả cây thân cây rất phi phàm, cao một trượng, mang theo ánh lửa mịt mờ, phiến lá màu tím nhạt lập lòe, giống như đang cháy, phát ra khí tức sinh mệnh kinh người.

Đáng tiếc, hắn không nhận ra nó là do thực vật gì dị biến mà thành.

Nó cắm rễ ở bên cạnh mỏ bạc, đường kính của thân cây khoảng một mét, kích thước còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với cây tùng nhỏ biến dị ở Thái Hành sơn.

Phải biết những cây nhỏ do tứ đại dị nhân như Kim Cương, Thiên Thần Cánh Bạc, Hỏa Linh, Bạch Hổ phát hiện cũng chỉ cao có ba mét, nhưng mà cây nhỏ đó đã có khiến cho bọn họ vượt xa một thế hệ.

Có thể tưởng tượng, gốc cây này bất phàm cỡ nào!

So sánh với đại thụ che trời, nó cũng không phải rất thô to, nhưng lại cho người ta loại cảm giác nó rất cứng cáp, trên thân nứt ra nhiều lớp vỏ lớn bằng bàn tay, giống như là vảy rồng.

"Kỳ thụ!”

Sở Phong thở dài, nhưng mà hắn cũng không có tới gần, dù là gốc kia cây phi thường hấp dẫn người, hắn cũng không có vội vã hành động, bởi vì nơi này quá quỷ dị.

"Cách xa như vậy mà còn có mùi thơm ngát xông vào mũi, tất nhiên đã kết quả."

Hắn chọn một vị trí có lợi, rốt cục xuyên thấu qua cành lá rậm rạp thấy được hai viên trái cây ở chỗ sâu trong tán cây, toàn thân quả trắng bạc, đang tỏa hào quang.

Hai quả này có hình dạng giống như quả mận, mùi hương lan tỏa ra, vô cùng mê người.

"Nếu như ăn quả này rồi liệu có thể đối đầu được với Thú Vương không nhỉ?" Sở Phong đoán hẳn là được!

Nhưng không biết vì sao hắn vẫn luôn cảm thấy bất an, thậm chí tim đập nhanh, ở chỗ này khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên.

"Quá an tĩnh, không có hung cầm tới gần, cũng không có mãnh thú đi ngang qua, vô cùng quỷ dị."

Thậm chí, xung quanh đây ngay cả một con kiến, một con côn trùng đều không có, chỉ có thảm thực vật.

Lâu lâu, cái mỏ bạc đó lại phát ra tiếng “hít thở”.

Quả thực là giống như tiếng hít thở, bên trong mỏ phun ra ánh sáng trắng giống như là đang thở khí ra, lúc ánh sáng biến mất thì giống như là đang hít vào.

"A, còn có một bông hoa?"

Sở Phong giật mình, sau khi hắn một lần nữa đổi vị trí thì bên trong lá cây rậm rạp, hắn nhìn thấy nụ hoa sắpnở, rất lớn, màu trắng bạc óng ánh.

Cái này khiến hắn có một cỗ xúc động, muốn trực tiếp chạy tới.

Nhưng cuối cùng Sở Phong lại im lặng rút lui, hắn đi ra ngoài rất xa mới bắt được một con chuột núi dài hơn mét, nắm đuôi của nó, vèo một tiếng ném vào bên trong mỏ bạc.

Sau khi chuột núi rớt xuống, khoảng cách quặng mỏ còn có hơn mấy chục mét, một đôi mắt như hạt châu chuyển động nhanh như chớp, nhìn chằm chằm kỳ thụ, lộ vẻ tham lam.

Trong chốc lát, nó đột nhiên kêu thảm, sau đó từ từ biến mất tại chỗ, bị một cỗ ngân quang dẫn dắt đi vào bên trong mỏ, biến mất vô thanh vô tức.

Sở Phong kinh sợ nhìn, quả nhiên chỗ này có gì đó quái lạ.

Cứ như vậy, hắn lại đi ra ngoài, liên tiếp bắt lấy vài con dị thú để làm thí nghiệm, kết quả bọn chúng đều bị mỏ bạc nuốt hết!

Sở Phong phát hiện, lấy mỏ bạc làm trung tâm, trong vòng trăm mét chính là khu vực vô cùng nguy hiểm, giống như là có một trận vực vô hình sẽ kéo những sinh vật xuất hiện vào bên trong mỏ.

Mà ở ngoài trăm mét thì rất an toàn, không có chuyện gì.

Nhỏ như chuột núi, lớn như chó biến dị dài bốn năm mét cũng đều giống như nhau, chỉ cần đặt chân vào bên trong phạm vi trăm mét thì sẽ lập tức bị mỏ bạc nuốt mất.

Cuối cùng, Sở Phong bắt đến được một con độc mãng, sắc thái lộng lẫy, cơ thể dài bảy tám mét, quăng nó vào bên trong phạm vi trăm mét của mỏ bạc.

Còn hắn thì dùng sức kéo lấy đuôi rắn, muốn thăm dò xem lực lượng bên trong mỏ bạc mạnh bao nhiêu.

Sau khi độc xà tới chỗ đó, nó liền phát ra tiếng tê tê, nhưng còn không có đợi nó nhúc nhích, mỏ bạc phát sáng, trực tiếp muốn nuốt mất nó.

Sở Phong rung động, hắn nắm đuôi rắn kéo lại, cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ, muốn kéo hắn đi theo độc xà.

Hắn mạnh mẽ kéo về phía sau, kết quả là thân thể dài bảy tám mét của độc mãng bị kéo căng, kém chút nữa là bị kéo đứt, trên thân đều rịn ra vết máu.

Hắn tranh thủ thời gian buông tay, bởi vì lực kéo đó quá kinh khủng, ngân quang đang lan tràn, là bay về phía hắn.

Vèo!

Độc mãng rơi vào mỏ bạc, rồi im bặt.

Sở Phong nhíu mày, sống lưng hơi phát lạnh, may mắn hắn đủ cẩn thận, nếu không hơn phân nửa là sẽ chết ở chỗ này.

Trăm mét xung quanh mỏ bạc chính là tuyệt địa, sinh vật bước vào hẳn phải chết không nghi ngờ.

Tối thiểu nhất, lấy thực lực của hắn bây giờ là không có cách nào tới gần.

"Đóa hoa kia sắp nở, ta liền chờ ở chỗ này, đến lúc đó dùng một chút thủ đoạn, cuốn lên cuồng phong, ta cũng không tin không chiếm được một chút phấn hoa nào."

Sở Phong rất cẩn thận, không có đi lên mà chờ đợi ở bên ngoài.

Sắc trời dần đen lại, hắn ăn một chút đồ ăn, uống một chút nước, ngồi ở cách đó không xa lẳng lặng trông coi.

Nụ hoa có khe hở, xem chừng có thể nở rộ bất cứ lúc nào, có lẽ chậm nhất cũng là hai ngày này, Sở Phong hoàn toàn chờ được.

Trên thực tế, thời gian mà đóa hoa nở rộ còn sớm hơn so với hắn dự đoán, khi ánh trăng lên cao, nụ hoa trên chạc cây của gốc kỳ thụ này khẽ phát ra tiếng vang.

Trong nháy mắt, lông tóc trên người Sở Phong đột nhiên dựng đứng. Hắn không chút nghĩ ngợi, cực tốc trốn ra xa.

Đây là một loại trực giác bản năng. Hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng lớn, uy hiếp đến tính mạng của hắn. Hắn dùng tốc độ gần bằng tốc độ âm thanh rời khỏi chỗ này.

Sở Phong di chuyển mang theo một cơn gió lớn, không khí đều đang nổ vang, quá nhanh, sau đó không lâu hắn đứng ở trên một ngọn núi, cách mỏ bạc chừng mười dặm.

Bình Luận (0)
Comment