Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cửu U Chích ngẩn người, sau đó thái độ lập tức chuyển ngoắt một trăm tám mươi độ, đáp: “Đại ca, ngươi có phải là muốn ta đưa ra Hô Hấp Pháp đời trước, sau đó truyền cho cỗ thân thể mới này, sau đó lại đào lên kho tàng lúc trước mà ta đã chôn trong danh sơn đại xuyên, giúp huynh bồi dưỡng cỗ thân thể này?”
“Ngươi biết liền tốt rồi!” Thân thể nhỏ nhỏ trên quan tài đá gật đầu, con ngươi trống rỗng đến dọa người.
“Tốt cái đầu ngươi, ta đánh chết ngươi đồ nhãi con lừa đảo, giả thần giả quỷ đến nghiện rồi hả? Bị ta thăm dò được rồi, ngươi còn muốn diễn cái gì chứ?” Cửu U Chích tức gần chết, quát: “Ngươi thực sự cho rằng chỉ cần âm khí nồng đậm, vị đạo luân hồi cực mạnh thì ta sẽ bị trấn trụ hay sao? Ta cảm thấy, hết thảy những thứ này đều bắt nguồn từ bộ áo giáp mà ngươi đang mặc trên người đi, là hồn nhục khuếch tán mà ra.”
Sở Phong khôi phục lại bình thường, ban nãy chỉ do tâm huyết nhất thời trào dâng, cho nên mới muốn gạt Cửu U Chích một phen, kết quả vậy mà lại thất bại.
Hắn cũng chỉ mới cảm nhận được công dụng của đất luân hồi trước đó không lâu, trong đó nội chứa sáu loại khí tức đáng sợ, có thể kích phát ra bên ngoài, trong đó bao gồm cả âm vụ.
Sở Phong có chút hoài nghi, lẽ nào đây thật sự chính là linh hồn của tiến hóa giả hóa thành thổ nhưỡng, trải qua tích lũy mà thành, quả thật không tài nào tưởng tượng nổi?
“Lão gia hỏa nhà ngươi, thật không dễ lừa a.” Sở Phong rất thất vọng.
Sau khi Cửu U Chích nghe được những lời này liền cảm thấy chột dạ, không lâu trước đó nó quả thực còn bị trấn trụ a, phút cuối cùng mới hoài nghi những khí tức khiếp người và âm vụ tràn ngập kia chính là do hồn nhục.
Sau đó, trên đường đi nó không ngừng nguyền rủa, rất muốn đem tiểu tặc kia kéo vào quan tài đá, sau đó nuốt sạch huyết tinh của hắn, dạy dỗ cho hắn biết nên làm người thế nào.
“Ngươi không cần đi bế quan hả? Sao cứ đi đường đêm như thế, mạnh mẽ tiến về trước rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Cửu U Chích lên tiếng hỏi.
“Ta muốn tìm hiểu Thanh Châu, trước mắt cũng đang đo lường loại địa phương này, ta muốn biết Thái Võ - chủ nhân trên mảnh đất này có quan hệ gì tên Võ Phong Tử kia.”
Sắc mặt Sở Phong cực kỳ nghiêm túc mà đáp lại.
Bởi vì, khi hắn thấy Võ Phong Tử ra tay ở Mộng Cổ Đạo, quyền ấn mà gã ta thi triển rất giống với Ma Bàn Quyền của nhất mạch Thái Võ.
Cửu U Chích gật đầu: “À, tên Võ Phong Tử kia quả thật rất đáng để tâm, ta cũng muốn biết đại ca ta có còn sống hay không, đến tột cùng có còn tồn tại ở đó nữa không.”
Đáng tiếc, liên tiếp mấy ngày Sở Phong đã dò xét rất nhiều nơi, bỏ qua những tiểu thành thị kia, tiến vào trong thành lớn đỉnh cấp, nhưng cũng không tài nào thám thính được cái tên Võ Phong Tử kia.
Hắn không dám công khai thăm dò mà là dùng kỹ xảo để hỏi thăm, đồng thời cũng chú ý xóa sạch dấu vết.
Đây là Thanh Châu, là địa bàn của Thái Võ, ngộ nhỡ lão già Thái Võ thực sự có quan hệ với tên Võ Phong Tử kia, nếu hắn công khai điều tra, e chính là tự tìm đường chết.
Cửu U Chích cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Được rồi, ngươi có tìm thế nào cũng vô dụng, tên Võ Phong Tử kia là sinh vật cửu viễn ra sao, đoán chừng niên đại của gã ngay cả sách sử cũng không ghi rõ đâu, hơn nữa gã còn quá lợi hại và đáng sợ, ngộ nhỡ gã vẫn sống, cứ thám thính như này cũng không phải cách hay, sơ sẩy một chút liền dẫn đến đại họa.”
Nó quyết định phát động quan hệ của bản thân, tiến hành dò xét.
Sở Phong nghe xong liền có chút không dám tin tưởng, lão gia hỏa này là sinh vật thời kỳ tiền sử, không biết đã chết bao nhiêu năm, hiện giờ còn có thể có quan hệ gì?
“Người ta quen biết hầu như đã chết, thế nhưng một vài “vùng đất hôi ám” mà ta quen thuộc thì vẫn còn người sống, vẫn còn tồn tại, những địa phương kia hẳn là có thể trao đổi đồng giá một vài tin tức, sẽ không xảy ra chuyện.”
Sau khi nghe xong, Sở Phong liền kinh ngạc, không ngờ lại có dạng địa phương như thế?
Cửu U Chích giải thích: “Khu giao dịch màu xám là chợ đen tồn tại từ xa xưa, ngay cả Thiên Tôn một khi đến nơi này cũng phải tuân thủ các quy củ, không ai dám động võ, hơn nữa lúc rời đi sẽ độc lập, có thông đạo rất an toàn, có thể dùng tịch thần nam châm để truyền tống đến các nơi trong dương gian.”
Sở Phong động lòng, nói: “Loại khu giao dịch màu xám này do người như thế nào dựng lên? Không ngờ có thể lập ra quy củ như thế, không có ai dám phá đám sao?”
Cửu U Chích nói: “Vô luận ngươi cường đại cỡ nào, cũng nên bảo trì một loại kính sợ với thế gian này thì mới tốt, tất cả tiến hóa giả đều sẽ chết đi, thế nhưng một số tổ chức lại chưa bao giờ mục nát, vẫn luôn trường tồn cùng năm tháng.”
Dựa theo chỉ điểm của Cửu U Chích, Sở Phong điều khiển xe lừa tiến vào mảnh đất nổi danh là bãi tha ma của Thanh Châu, từ cổ chí kim, nơi này đều là một mảnh âm thổ, đất đá khô cằn.
Nó vốn là chiến trường cổ xưa, sau này diễn biến thành nghĩa địa cỡ lớn, cuối cùng dẫn đến tình trạng quanh năm suốt tháng đều có âm khí âm u, cho dù là mặt trời đang treo trên đỉnh đầu thì cũng không thể chiếu rọi nơi này.
Nhưng mà Cửu U Chích thất vọng rồi, khi đi ngang qua bãi tha ma này, tuy rằng thành công mở ra một mảnh bí cảnh, một vùng đất hôi ám hiện lên, thế nhưng lại hoàn toàn trống trải yên lặng, âm u đầy tử khí, cái gì cũng không có.
“Xảy ra chuyện gì? Nơi này vậy mà lại bị vứt bỏ, ngay cả khi nơi này trải qua một lần tiến hóa lựa chọn đường nhánh thì cũng không bị hủy mất, vẫn có thể trụ vững mà tồn tại, từ đầu đến cuối đều không suy bại, tại sao bây giờ lại không còn, rốt cuộc đã bị kẻ nào thanh lý?”
Thần sắc Cửu U Chích rất nghiêm túc, bởi vì lão biết đằng sau chuyện này chắc chắn rất đẫm máu, có liên quan đến cấp độ chiến đấu đặc biệt cao, một phần cũng là do khu giao dịch màu xám này vốn dĩ thuộc về một tổ chức rất đáng sợ.
Dưới đề nghị của Cửu U Chích, Sở Phong trực tiếp rời khỏi Thanh Châu, tiến vào Thương Châu, lần nữa đi vào mảnh đất khô cằn sỏi đá, là một khu vực màu đỏ không có người.
Đáng tiếc, sau khi đến nơi này thì cũng mở ra một loại bí cảnh, thế nhưng bên trong không hề có ai, tử khí âm trầm.
“Xảy ra chuyện rồi, có người dám động tay với tổ chức kia, nghe thôi đã thấy kinh người.” Cửu U Chích than thở.
Nó không chút do dự mà đề nghị rời khỏi Thương Châu, lại đi đến một châu khác.
Sau đó, mấy người tiến vào Ngô Châu.