Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ban đêm, đèn đuốc trong thành sáng rực, Sở Phong đánh xe lừa đi qua thành, chạy về phía đại địa cuối cùng, dọc đường chưa hề dừng lại.
“Gió đông phong thổi hoa cổ thụ, gió thổi rơi, sao như mưa, bảo lư linh xa thơm khắp đường.”
Sở Phong đang ngâm nga, khởi hành suốt đêm.
Lừa tinh: “...”
Cửu U Chích: “@#^...” Nó muốn lật tung xe lừa!
Trên đường đi, mặc cho Sở Phong truy hỏi rất nhiều lần, Cửu U Chích cũng chỉ có thở dài, nói đại ca của nó xông quan nhất nộ vì hồng nhan (1), muốn tiến công đại âm gian, kết quả trước khi lên đường thì đã xảy ra chuyện.
(1)Xông quan nhất nộ vì hồng nhan: Giận dữ vì người con gái đẹp.
Nhiều hơn nữa thì nó lại không muốn nói, không nguyện ý tiết lộ.
“Ta cứ nói cho ngươi như này nhé. Tuy rằng mọi người đều cho rằng đại ca của ta đã chết, thế nhưng đáy lòng ta vẫn có chút không tin, ta cảm thấy y không thể kết thúc sinh mệnh như thế được!”
Trong lúc vô tình, nó đã lộ ra tin tức cực kỳ không tầm thường. Nếu như truy hỏi đến cùng, cũng đủ để dương gian nổi lên một trăm lẻ tám cơn gió lốc.
Tiến công vào đại âm gian, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại có khả năng chưa chết... Những điểm mấu chốt này hợp lại với nhau, trong lúc mơ hồ đã thêu dệt thành một âm mưu nào đó, có thể nói chính là một cái bẫy đặc biệt.
Sở Phong ngồi trên xe lừa, nói: “Ta cũng cảm thấy đại ca ngươi chưa chết.”
“Vì sao?” Cửu U Chích kinh ngạc.
“Người ta đều nói người tốt không sống thọ, những người gieo tai vạ lại sống cả ngàn năm. Người điên cuồng như đại ca ngươi, bắt được ai cũng muốn hạ độc thủ, làm sao có khả năng bị người ta giết chết dễ dàng như vậy được? Ít nhất thì cũng phải sống thêm vài “thiên cổ” mới phù hợp với thuộc tính của đại ca ngươi chứ.”
“Ta làm sao lại cảm thấy tiểu khốn kiếp nhà ngươi nói chuyện không xuôi tai như thế, ngươi vẫn nên im miệng đi!”
Sở Phong cười gượng, đáp:”Đừng nha, ngươi nói cho ta thêm một chút chuyện về đại ca ngươi đi, ta luôn cảm thấy bản thân có duyên với y.”
Cửu U Chích khinh thường, rất chi là ngạo mạn mà đáp lại từ trong quan tài đá: “Có duyên cái lông á, cũng cách nhau cả thiên cổ, đại ca ta biết ngươi là ai sao? Mà cái dáng vẻ này của ngươi, còn chưa có lợi hại bằng cháu trai của cháu trai đối thủ năm đó chiến đấu với đại ca ta đâu.”
“Đồ lão già nhà ngươi, miệng quỷ quả nhiên không nhả ra được răng tiên mà!(2)”
(2)Miệng quỷ không nhả ra được răng tiên: Câu tác giả chế ra, bắt nguồn từ câu miệng chó không mọc được ngà voi, ý chỉ hạng người không tốt đẹp thì lời nói ra cũng không hay ho gì cho cam.
Sở Phong khống chế xe lừa, rong ruổi trên đại địa của Thanh Châu trong đêm khuya, một đường phóng đến nơi xa hơn.
Bất chợt trong đêm tối, Sở Phong thình lình lộ ra một miệng răng trắng bóc, nụ cười cực kỳ quỷ dị, đáng sợ nhất chính là trên người hắn còn lộ ra hơi lạnh thấu xương.
Trong nháy mắt, quan tài đá gần như bị đông cứng, Cửu U Chích chấn động, loại khí tức này tuyệt đối không phải là khí tức mà một đứa trẻ có thể phát ra được, khiến tim nó đập thình thịch không ngừng!
Lúc này, Sở Phong nở nụ cười quỷ dị, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào quan tài đá, nói: “Nhị đệ a, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta đã trở về sao, ở ngay bên cạnh ngươi!”
Phịch một tiếng, trong quan tài đá truyền đến âm thanh rên rỉ, Cửu U Chích bị hoảng sợ không nhẹ, đầu va đập mạnh với chất liệu đá thiên kim của quan tài đá, một cơn lạnh lẽo không tên bắt đầu dâng lên từ đáy lòng.
Tất nhiên, cái này cũng chỉ là kinh hãi bất ngờ, nhưng cũng đụng đau nó, Cửu U Chích đau đến nhe răng nhếch miệng, nói: “Tiểu tặc, ngươi có biết người dọa quỷ sẽ dọa chết quỷ không hả?”
Sở Phong âm u lên tiếng, nói: “Nhị đệ, xem ra ngươi thực sự quên mất ta. Thế nhưng ngươi lẽ ra phải cảm nhận được khí chất của ta mới phải, không cảm thấy phong cách này rất giống với thời tiền sử của ta ư?”
Trong đêm tối này, một mảnh âm khí lạnh lẽo liền cuộn lên, hàn khí âm u từ trên người Sở Phong tràn ngập ra ngoài, bao phủ cả quan tài đá, khiến nhiệt độ bất chợt hạ xuống.
Trong quan tài đá, Cửu U Chích hoàn toàn ngây dại, sau đó cả linh hồn đều cảm thấy lạnh lẽo, đây là loại thể nghiệm như thế nào? Nó vốn là xác sống, bị một số tiến hóa giả nhận định chính là lệ quỷ, nhưng đến bây giờ, tại sao hồn quang của nó lại không tự chủ mà run sợ, cảm thấy run rẩy không thôi.
Một loại lạnh lẽo không tên bắt đầu xâm lấn cả người nó!
Đồng thời nó cũng cẩn thận nghĩ lại, khí chất của tiểu tặc này quả thật có chút giống với đại ca nó thật, đều không phải người hiền lành gì, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Quanh người Sở Phong tản ra sương mù màu đen, toàn thân lạnh lẽo giống như vừa đi ra từ địa ngục, ngay cả hai mắt cũng trống rỗng, lộ ra một cỗ khí tức khiến người ta không rét mà run, rất mạnh, còn mang theo vị đạo luân hồi.
“Nhị đệ, ta ở ngay bên cạnh ngươi a, ngươi không cảm thấy, qua nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối sau lưng ngươi luôn có một đôi mắt nhìn chăm chú hay sao? Con mắt trống rỗng kia vẫn luôn quan sát ngươi, đó chính là ta nha.”
Khí tức lạnh lẽo khủng bố liền ập đến, hoàn toàn khác biệt!
Vị đạo luân hồi cực kỳ nồng đậm mà khiếp người khiến Cửu U Chích khó mà tin nổi, chẳng lẽ thật sự là... gặp trúng đại ca của nó rồi? Cảnh này nhìn thế nào cũng giống với mượn xác hoàn hồn!
Hoặc có thể nói, nơi sâu nhất trong linh hồn đứa nhỏ này ẩn chứa đại ca của nó, hiện tại đã khôi phục, vì thế nên mới liên lạc với nó.
“Ngươi... thật sự là đại ca ta sao? Có thể đừng dọa người như thế được không?” Âm thanh của Cửu U Chích rất thấp, nửa tin nửa ngờ, bình thường mà nói thì Cơ Đại Đức không thể lộ ra loại khí tức áp bức như vậy, có chút khiếp người.
“Nhị đệ, hiện tại ta không thể sống lại từ trong cơ thể này, không có cách nào giao lưu lâu với ngươi được, cần phải tĩnh dưỡng ở nơi sâu trong tâm hồn hắn. Thế nhưng ngươi phải biết, bộ thân thể này là của ta, hiện tại đưa cho ngươi một nhiệm vụ, giúp ta điều trị tốt cơ thể này.”
Trong lúc nhất thời, Cửu U Chích yên tĩnh lại, không có cách nào mở miệng.
Mãi đến một lúc sau, nó mới nổi giận đùng đùng kêu lên: “Đồ nhãi con láo toét, ngươi dám lừa gạt đến trên đầu lão phu, dọa ai chứ hả!?”
Ầm ầm!
Bóng tối bao trùm cả đại địa, khuếch tán từ trên người Sở Phong, âm vụ ngập trời, khí cực cực kỳ dọa người, so với âm vụ và huyết quang mà quan tài đá dâng lên lúc trước còn đáng sợ và kinh khủng hơn rất nhiều.
“Nhị đệ!” Âm thanh cực kỳ nghiêm khắc.