Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rốt cuộc cũng chạy đến nơi, địa thế phía trước tương đối bằng phẳng, có rất nhiều quầy hàng ở đó, cũng có hồ nước và cung điện bằng đá, giống như một phiên chợ siêu cấp lớn ở gần nước.
Nơi này cũng giống một tòa cổ trấn cực kỳ náo nhiệt.
Rất nhiều tọa giá bao gồm cả chiến xa, chiến hạm cỡ lớn và đĩa bay, tất cả đều đỗ ở một mảnh khu vực chuyên dụng, phù quang ngút trời, thần thú gào thét khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Lúc Sở Phong đi đến quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt quan sát hắn nữa.
Đặc biệt là, một số tiến hóa giả đã vượt qua hắn ở trên đường cũng đang dừng xe, sau khi đi xuống phi thuyền liền đứng ở khu vực bên ngoài giao dịch, đợi chiếc xe lừa của hắn chạy đến.
“Đến rồi, mau nhìn!”
Hiển nhiên, đám tiến hóa giả trẻ tuổi chiếm đa số, những bậc trưởng bối thành thục ổn trọng sẽ không đến mức như vậy, tuy rằng tất cả đều ghé mắt quan sát, thế nhưng nét mặt tuyệt đối không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
“Ha ha, thật thú vị. Cái này không phải là một vị tiền bối nào đó đang trừng phạt đệ tử của mình đấy chứ, cố ý để hắn xuất hiện như thế?”
Có người đoán già đoán non lý do mà Sở Phong xuất hiện như vậy.
Sở Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, nói dễ nghe một chút chính là dáng vẻ bất động như núi, cho dù động đất sóng thần có xảy ra trước mắt thì hắn cũng tuyệt đối không hoảng loạn, nhưng thực ra cũng có thể nói dáng vẻ kia của hắn chính là lợn chết không sợ nước sôi, quyết tâm thôi miên chính mình, coi như không nghe thấy những lời bình luận kia.
Hắn cứ như thế mà tự an ủi bản thân, ai biết ai là ai chứ? Dù sao thì các người cũng không quen biết ta! Đợi ta rời khỏi nơi này bế quan mười ba năm, đến lúc đó đã trở thành nam tử mười tám tuổi, thay đổi đến đẹp trai sáng láng!
Thế nhưng lừa tinh kia lại không có một chút khả năng quan sát nào, sau khi đến nơi này liền cảm thấy bản thân nhận được rất nhiều sự chú ý, nó lắc đầu vẫy đuôi tán loạn, cao hứng bừng bừng.
Nhất là khi nó nghĩ đến Sở Phong từng nói với nó, làm lừa cũng phải tự tin, vì thế nó trực tiếp ngẩng đầu hí vang: “Chiếp chíp chíp...”
Mọi người hóa đá!
Sở Phong trực tiếp lấy tay che mặt, con lừa tinh đáng chết này dám phá thế bất động như núi của hắn, khiến hắn không thể tiếp tục giả bộ được nữa, cho dù da mặt có dày đến đâu thì ở mức độ này cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Con lừa này lúc còn ở biên hoang cũng từng kêu như thế, còn dùng tên gọi mỹ miều để miêu tả: tự tin, học tiếng kêu của chim Bất Tử!
Thế nhưng bất luận là bản thân Sở Phong nghe thấy, hay là mọi người ở hiện trường nghe thấy, thì âm thanh kia đều giống hệt tiếng kêu của một con chim sẻ già!
Chiếp chíp chíp...
Sở Phong bụm mặt, quá mất mặt, hắn vốn dĩ còn muốn trấn định mà đi qua, kết quả liền bị tất cả mọi người nhìn chăm chú, tất cả ánh mắt dị thường đều hướng thẳng về hắn.
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, tiếng cười vang liền rộ lên.
“Hi, tiểu huynh đệ, ngươi là truyền thừa của ai, tên họ là gì?” Có người lên tiếng chào hỏi, ý cười đầy mặt.
Sự tình mất mặt như thế, Sở Phong làm sao có khả năng khai báo tên họ, thế nhưng hắn cũng không thể không đáp lại, vì thế liền phồng má, ồm ồm nói: “Đã nghe qua truyền thừa của Ô Nha Thiên Tôn chưa, bốn năm trước đại chiến ở Long Ổ biên hoang, Tiểu Ô Nha là ta!”
“Ai gọi ta thế?” Sâu trong khu giao dịch màu xám truyền đến âm thanh quen tai khiến Sở Phong muốn chửi ầm lên, tại sao Tiểu Ô Nha chính chủ lại ở chỗ này? Hơn nữa hình như đang cấp tốc chạy qua thì phải, còn vừa chạy vừa hét lớn: “Nghe nói có một gia hỏa cưỡi xe lừa đến đây, ở đâu vậy? Để ta nhìn mặt một chút!”
Đồng thời, tại biên giới khu giao dịch cũng có người hoài nghi lên tiếng: “Ta nhận ra Tiểu Ô Nha kia nha, vừa nãy còn nói chuyện qua với nhau, không phải ngươi a.”
Sở Phong nói: “Hãy nghe ta nói hết, ban nãy chưa có nói rõ. Năm đó trong Long Ổ ở biên hoang, truyền nhân Thái Võ áp bức tứ phương, tuy rằng có danh xưng Cẩu Oa, nhưng thực lực chân chính lại đứng thứ nhất.”
Sở Phong ở đó nghiêm túc lên tiếng, nhưng vẫn đánh chết cũng không khai tên họ thật như cũ, mà là tương đối mơ hồ, lấy tên tuổi của truyền nhân nhất mạch Thái Võ – Cẩu Oa để mạo danh thế thân.
“Cơ Đại Đức!”
Thế nhưng trong đám người bỗng nhiên có một thiếu niên môi hồng răng trắng xuất hiện, nó nghiến răng nghiến lợi với Sở Phong, giận đến trợn trừng mắt, quả thực là giận đến thất khiếu phun lửa!
Sở Phong kinh ngạc, con mợ nó quá xấu hổ quá xui xẻo, không ngờ truyền nhân của Thái Võ cũng đang ở nơi này, lúc trước bị hắn phế bỏ, nhưng bây giờ toàn thân lại phát sáng, anh tư bừng bừng.
Bốn năm rưỡi trôi qua, nó vậy mà giống như nhảy vọt lên mười một mười hai tuổi, có một cỗ khí khái rất hào hùng, tốc độ trưởng thành không khỏi quá nhanh rồi đi!
Sở Phong tin chắc bản thân không hề nhận lầm, người kia chính là Cẩu Oa, hắn thực sự gặp đúng khổ chủ!
Đồng thời, bên cạnh truyền nhân Thái Võ còn có mấy nam nữ trẻ tuổi khác, khí chất ai nấy đều rất xuất chúng, giống như được vẽ ra từ trong tranh, hình như là các sư huynh và sư tỷ của Cẩu Oa.
“Cơ Đại Đức, không ngờ ngươi lại rời núi, còn đánh xe lừa ung dung chạy đến đây, thật là có phong cách nha.” Tiểu Ô Nha cũng xuất hiện, ở đó mà hô lớn.
Sở Phong cảm thấy bản thân mình đã xong, một đời anh danh của hắn không ngờ lại bị hai mao đầu tiểu tử này phá hỏng, vốn dĩ hắn còn đang muốn giả danh lừa gạt cho qua.
Thế nhưng bây giờ, trong khi giao dịch màu xám này không ai không biết hắn là ai nữa.
“Đáng xấu hổ a, ngươi vậy mà muốn mạo danh chúng ta!” Tiểu Ô Nha trong mắt không có một hạt cá(1), mạnh mẽ lên án.
(1)Trong mắt không có một hạt cát: Dùng để chỉ người là rất nghiêm minh và rõ ràng trong nguyên tắc và điểm mấu chốt, không có chỗ cho những sai sót và vi phạm. Nó thường được dùng để mô tả những lý tưởng và chuẩn mực của một người cầu toàn, người có thái độ rõ ràng đối với mọi việc.
“Có chút thú vị, đây chính là tiểu tử man di Cơ Đại Đức chui ra từ trong xó xỉnh của biên hoang?”
“Thật sự buồn cười!”
Một đôi thiếu nam thiếu nữ mang theo sắc mặt khinh thường mà nói, ngôn ngữ hiện rõ vẻ bất thiện.
Hai người này không phải nhất mạch của Thái Võ, thế nhưng quan hệ giữa bọn chúng lại không ít.
Dáng vẻ hai người rất xuất chúng, tầm mười mấy tuổi, cả người lộng lẫy hào nhoáng giống như bước ta từ trong tranh, trên người mang theo khí chất tiên đạo, nam thì phong thần như ngọc, nữ thì thanh lãnh kinh diễm.