Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà tọa giá của bọn họ chính là một chiếc phi thuyền vũ trụ, đang hạ xuống từ trên trời. Không nghi ngờ gì nữa, thân phận đôi nam nữ này nhất định rất cao, tuyệt đối không phải người thường.
“Cưỡi xe lừa mà cũng không biết xấu hổ xuất hiện ở nơi này? Ta khuyên ngươi vẫn nên quay về bộ lạc man di kia ở biên hoang của ngươi đi.”
“Thật mất mặt!”
Ngôn từ của đôi nam nữ kia ngày càng bất thiện.
Sở Phong là ai cơ chứ, tuyệt đối sẽ không oan ức chính mình, lúc này hai tay nhỏ bắt ra sau lưng, giương cằm nói: “Ếch ngồi đáy giếng, tưởng bản thân đi trên chiến hạm rách kia thì ngon lắm hả, tin hay không, chiếc xe lừa này của ta có thể khiến khoang thuyền sắt của các ngươi biến thành một đống sắt vụn.”
Xe lừa mà dám đụng với chiến hạm vũ trụ? Mọi người đều cảm thấy tiểu tử này thực đúng là dám nói! Tất cả đều im lặng.
“Ha ha...”Hai người kia lập tức cười vang, mặt mũi tràn ngập khinh bỉ, ngày càng cảm thấy tên tiểu tử chui ra từ trong núi man hoang – người khiến cho yêu nghiệt của nhất mạch Thái Võ phải kiêng kỵ không thôi chẳng qua cũng chỉ có như thế. Thật sự có chút ngu ngốc, chiếc xe lừa kéo kia đụng nát chiến hạm vũ trụ? Thật sự là hoang tưởng, đơn giản chính là não có vấn đề!
“Đến đến đến, chiến hạm của chúng ta ở nơi này, mau mau kéo xe lừa đụng vào đi, để chúng ta nhìn xem phong thái của tộc man hoang các ngươi.”
Đôi nam nữ kia cong miệng giễu cợt, lộ ra ý tứ châm chọc, tiến hành xỉa xói chế giễu ngay trước mặt tất cả mọi người.
Cũng có người cười lớn theo, lại có người mặt không đổi sắc mà can dự vào, thế nhưng mặc kệ ra sao thì ánh mắt của rất nhiều tiến hóa giả đều phóng thẳng về chỗ này.
“Phượng Hoàng, đi, đâm nát chiến hạm kia thành mười tám khúc cho ta!” Sở Phong lên tiếng.
Tiểu tử kia ban nãy vừa gọi con lừa là... phượng hoàng? Rất nhiều người đều cảm thấy không đáng tin cậy, đồng thời cũng có một số tiến hóa giả có thân phận cũng cảm thấy da mặt run rẩy, không tự chủ mà nhìn về một phía.
Bởi vì, bên kia có một vị thiếu nữ yêu nghiệt, danh tiếng uy chấn mười châu, được người ta gọi là Phượng Hoàng.
“Thú vị, đụng vào đi!” Mặt mũi đôi nam nữ kia tràn đầy trêu đùa cười cợt, ý rằng cứ để cho Sở Phong ra tay.
Nhưng mà lừa tinh lại cảm thấy sợ hãi, nói đùa cái gì chứ? Nó là thân thể huyết nhục a, vậy mà chủ nhân lại đặt mục tiêu đụng nát chiến hạm vũ trụ lên người nó, nó mà xông qua thì chẳng phải chính là chán sống hay sao?
“Mày ngốc a, không biết dùng chiêu xe tang di chuyển hay sao?” Sở Phong trừng nó.
“Nhi a nhi a...” Lừa tinh nghe xong liền cảm thấy vui vẻ, trực tiếp phát ra âm thanh lừa hí, rất nhanh đã tỉnh ngộ, tự cao mà đứng lên, ép bản thân lộ ra phong thái tự tin, sau đó kêu thành tiếng: “Chiếp chíp chíp...”
Sau đó, nó đá đá chân sau, chạy như điên đến chiến hạm vũ trụ nọ, đơn giản chính là muốn đâm vào chiến hạm kia!
Lừa tinh chạy cực kỳ hăng hái, lắc đầu vẫy đuôi, lông mao bay loạn, bốn vó đạp xuống nền đất hữu lực như sấm rền, khí thế của nó như vũ bão, một mực phi thẳng về phía trước, giống như muốn mã đáo thiên hạ!
Rất nhiều tiến hóa giả ở đây đều đang quan sát một cảnh này, có người cười nhạt, có người mang theo nụ cười căng thẳng, cũng có người không hề che giấu sự chế giễu trên mặt, đợi khoảnh khắc Sở Phong mất mặt.
Thế nhưng lừa tinh lao được nửa đường bỗng dưng... chạy vòng trở lại!
“Ngươi không đụng a?!” Trên nét mặt của đôi thiếu nam thiếu nữ phong thái xuất chúng kia hiện rõ sự lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một góc, dáng vẻ tươi cười khinh bỉ.
Những người khác đều đang chờ xem một màn hay để chế giễu, chờ lừa tinh dùng phương thức đâm đầu vào tự sát.
Lừa tinh quay trở lại ngượng ngùng, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: “Có thể cho chiến hạm đậu xuống đất được hay không?”
Bởi vì nó không biết bay a, đối với chiến hạm đang lơ lửng trên bầu trời, nó quả thật không thể làm gì.
Khi ở biên hoang, ngay cả bán Thánh cũng đều không bay được, mà Ngô Châu - vùng đất nồng đậm tinh túy này đều có linh khí cuồn cuộn, do vậy mà pháp tắc áp chế cũng lợi hại hơn.
Lừa tinh dùng ánh mắt trông mong mà nhìn qua, một dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Một đám người đều trợn mắt há miệng, tin chắc nó không nói giỡn.
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, một tràng cười vang nổ ra.
“Ha ha...”
Mọi người đều cảm thấy con lừa ngu xuẩn này rất đáng yêu, ngay cả năng lực bay lên trời bình thường đều không có, vậy mà lại dám đối đầu với chiến hạm vũ trụ, thật sự là không biết sống chết.
“Nghiêm túc chút a, ta đang nghiêm túc thương lượng mà!” Lừa tinh chưng ra bản mặt cực kỳ nghiêm trang mà quát.
Đôi thiếu nam thiếu nữ khí chất xuất chúng như bước ra từ trong tranh thấy vậy không khỏi phì cười.
“Ha ha, được a được a, ta để nó đáp xuống mặt đất là được chứ gì, xem ngươi làm sao đụng hư nó.”
“Đoán chừng chủ nhân dạng gì thì con lừa chính là dạng đó.” Thiếu nữ nở nụ cười nhạt, ngôn từ rất cay độc, có chút ác nghiệt cùng quá đáng.
Vẻ mặt lư tinh rất nghiêm túc mà lên tiếng: “Tỷ tỷ, làm phiền ngươi tránh ra, ta muốn bắt đầu!”
“Ngươi gọi ai là tỷ tỷ?” Diệu Ngọc xấu hổ không thôi, ả cảm thấy con lừa này cực kỳ đáng hận, nó đang cố ý gọi như vậy.
Quả nhiên, bên cạnh đó truyền đến tiếng những tiếng cười khẽ.
Lừa tinh dùng móng đào đất, rung rung lông bờm, tương đối thần tuấn, dáng vẻ của nó rất nghiêm túc, cũng không thèm phản ứng lại nữ tử, chuẩn bị cất vó tiến về trước.
Lúc này, Cửu U Chích trong quan tài đá cũng ra sức giãy dụa phát ra âm thanh vang rung trời, ở bên trong mà hô lớn: “Này, này, này, đã có sự đồng ý của ta đâu?”
Ầm ầm!
Lúc này, lừa tinh đã kéo linh xa bắt đầu chạy, tốc độ như vũ bão, hướng thẳng về phía chiến hạm vũ trụ.
“Biết nó sẽ chết thế nào không?” Có người mang theo vẻ cười lạnh mà dạy dỗ hậu bối bên cạnh mình, dáng vẻ rất thong dong mà nói tiếp: “Là ngu xuẩn mà chết.”
Lúc này, người của nhất mạch Thái Võ đều lộ ra nụ cười, chờ đợi nhìn trò hay.
Về phần đôi thiếu nam thiếu nữ thì lại là khinh thường, thậm chí là khinh miệt, đồng thời cũng có chút chán ghét, nam tử kia nói: “Thật mất hứng, lát nữa còn phải hung hăng tẩy máu đen.”
Nữ tử tên Diệu Ngọc lại nhìn về phía Sở Phong mà nói: “Người và lừa đến từ biên hoang đều không biết trân quý sinh mệnh như vậy sao?”
“Hắc hắc...” Người của nhất mạch Thái Võ cười lạnh, nhất là Cẩu Oa – trong lòng vốn có thù hận sâu sắc với Sở Phong, lúc này gã ta rất chi là sung sướng.