Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quan tài đá phát sáng, đang hấp thụ từng tia huyết tinh của người ban nãy!
Trông thấy một màn này, mọi người đều tin chắc Sở Phong là truyền nhân của một gia tộc rất khủng bố, không dễ chọc vào.
“Mấy vị tiên tử, mọi người thật sự không lên xe đi hóng gió sao?” Sở Phong không biết thẹn mà tiếp tục chào mời.
Mấy vị mỹ nhân dung mạo xuất chúng đều liếc mắt trừng hắn, cũng có người cười yêu kiều, khoát tay với hắn, không muốn lên xe.
“Tuổi còn nhỏ mà đã học thói xấu, mới bao lớn a, sao lại háo sắc như thế! Qua mười năm nữa hãy tính đi!”
“Qua bên kia chơi, mười năm sau lại đến tìm tỷ tỷ, hiện tại tỷ đây không có hứng thú với ngươi!”
Sở Phong bị khinh bỉ, những nữ tử này đều rất lớn mật, mang theo dáng vẻ tươi cười tinh nghịch rời khỏi.
Trong khu giao dịch màu xám, cho dù là hàng quán ven đường thì cũng có một số khí vật chân quý, ví dụ như trên cái chiếu có bày biện một đống kinh thư, đều có lai lịch rất lớn.
Ví dụ như, phía trước có một lão giả đang ngồi ở bàn đá, bên trên để hàng loạt bình thủy tinh, trong đó đều có âm thanh gào khóc của thần linh.
Cũng có người đang bán Thiên Mã, toàn thân trắng tinh như tuyết, cả người không có một cọng tạp mao, thần tuấn tựa thiên long, trên thực tế, trên lưng của nó đã mọc đầy vảy, trên đầu có một đôi sừng rồng rất nhỏ.
Mặt hàng này quả thật khiến Sở Phong động tâm, hắn thật sự muốn mua một con để thay thế lừa tinh. Đây mới chính là tọa kỵ cao cấp a, để nó kéo xe tuyệt đối không có người nào dám chế giễu.
Thế nhưng vừa mới dòm qua giá cả thì hắn đã quả quyết rút lui, phải lấy một loại dược thảo quý hiếm nào đó mà hắn chưa từng nghe qua làm vật giá trao đổi, cho dù có đi tìm thì hắn cũng chẳng có thời gian.
“Thiếu niên, thiên hạ sẽ đại loạn, tất cả nam tử đều sẽ lên chiến trường, một chiến mã tốt chính là thêm một con đường sống a, ngươi không suy tính lại một chút sao?”
Lão giả bán ngựa không ngừng mê hoặc, lão cảm thấy trưởng bối sau lưng Sở Phong chắc chắn có đủ khả năng để giúp tiểu tử này mua Thiên Mã.
“Ta cảm thấy tự mình nuôi Thiên Lư cũng không tệ lắm!” Sở Phong cự tuyệt, vỗ cái chân vừa to vừa dài của lừa tinh, trong lúc nhất thời khiến nó cảm động đến kêu ầm ĩ.
Dọc đường, Sở Phong nghe thấy âm thanh nghị luận của mọi người, vậy mà đang nói về đại chiến dương gian sắp nổ ra, phong khởi Ung Châu, vị kia đã sống rất lâu, là sự tồn tại cổ xưa đã từng thống lĩnh một phần hai mươi diện tích dương gian, hiện tại đang sống lại, cũng đang chiêu tập thuộc hạ ngày xưa, muốn cuốn sạch cả thiên hạ.
“Ai, ta chuẩn bị đi Thanh Châu, đến nơi đó nương tựa nhất mạch Thái Võ, nghe nói sư phụ và sư bá của ngài ấy vẫn còn sống, thực lực cực kỳ khiếp người.”
“Ta lại tính ở lại Ngô Châu này, gần đây thật sự khiến lòng người bàng hoàng, không ngờ đại chiến dương gian lại sắp nổ ra.”
...
Tin tức này khiến Sở Phong kinh ngạc không thôi, hắn không hề dừng lại, dựa theo hướng dẫn của Cửu U Chích chạy thẳng về một cái hồ lớn phát sáng bên trong khu giao dịch màu xám.
“Nơi này chuyên thực hiện trao đổi đồng giá, hơn nữa còn có thể nặc danh để bảo vệ bản thân, để vấn đề mà ngươi muốn hỏi vào trong bình phiêu lưu, sau đó ném vào trong hồ.”
Cửu U Chích chậm rãi hướng dẫn hắn nên làm thế nào.
Đồng thời nó cũng nói cho Sở Phong, có thể vớt bình phiêu lưu ở trong hồ, nếu có thể giải đáp thì thù lao sẽ cực kỳ phong phú.
Hồ nước rất lớn, giống như đại dương, mặt nước xanh lam nở rộ quang mang.
“Ấy, khu vực bên kia có rất nhiều người, đều đang làm gì vậy?” Sở Phong chỉ về một hòn đảo nhỏ trong hồ, chỗ đó đang chuẩn bị một loại nghi thức nào đó, rất nhiều tế đàn đều được bày ra.
Cửu U Chích nói cho hắn: “Ò, ngươi nói cái kia a, đại hội Thăng Tiên đang đến hồi gióng trống khua chiêng mà chuẩn bị, sau đêm khuya thì chúng ta có thể đến xem.”
Cũng trong lúc đó, một khu vực xa xôi nào đó, cỏ xanh như tấm đệm, dao hoa trong vắt, bảo thụ óng ánh, một đám cường giả tiến hóa trẻ tuổi đang tụ tập.
Những người này đều là người cực kỳ có lai lịch, truyền thừa cũng rất đáng sợ, có Thiên Tôn sư môn và các loại đạo thống cổ tinh.
Mấy người Tiểu Ô Nha và truyền nhân của nhất mạch Thái Võ cũng có mặt, bọn chúng thuộc về lớp người có tuổi tác nhỏ nhất, đang lắng nghe mọi người tán gẫu, giao lưu các loại bí pháp kinh văn.
“A, ta nhớ ra rồi, tai họa không tầm thường ở xó xỉnh biên hoang kia cũng đang ở đây, các vị ca ca tỷ tỷ có muốn mời hắn tới hay không?” Tiểu Ô Nha cười hì hì lên tiếng.
Lúc này, Sở Phong cũng đen bình phiêu lưu ném vào trong hồ lớn xanh như ngọc, bắn lên một mảnh hào quang và lam vụ, trong nháy mắt liền biến mất.
Đồng thời hắn cũng vớt lên bình phiêu lưu, muốn nhìn một chút có thể giải đáp vấn đề trong đó hay không.
Cửu U Chích nhắc nhở, nói: “Đừng đụng vào loại bình đó, đều là vấn đề truyền xuống từ vạn năm trước, ngươi giải đáp không nổi, ngàn vạn lần đừng chọc trúng thứ gì không thể diễn tả!”
Hình dáng của chiếc bình phiêu lưu kia cực kỳ cổ xưa, giống như một cái hũ, trên người không có một chút ánh sáng, mà ngược lại, nó đang cắn nuốt ánh sáng xung quanh.
Phù phù!
Đột nhiên, chiếc bình phiêu lưu đã biến mất ở nơi sâu trong hồ của hắn bỗng dưng trở lại, bên trong đưa ra bộ phận đáp án.
“Võ Phong Tử không biết là còn sống hay không, thế nhưng người trả lời suy đoán, y có khả năng vẫn đang ở thế gian! Ngoài ra, đệ tử quan môn của Võ Phong Tử là một vị nữ tử, trước đây không lâu từng xuất hiện ở Âm Châu, nàng ta cũng chính là sư phụ của Thái Võ Thiên Tôn!”
Sau khi Sở Phong hiểu rõ loại bí văn này liền hít ngược một ngụm khí lạnh.
Sở Phong cảm thấy cơn lạnh dọc theo xương cột sống mà leo lên, sâu trong lòng hắn bỗng cuộn lên một cỗ hàn ý, nhất mạch này quả thật khủng bố, cho đến bây giờ mà truyền thừa vẫn chưa bị diệt, hơn nữa còn thật sự đáng sợ.
Không ngờ rằng Thái Võ – tiến hóa giả cường đại nổi danh trong hàng ngũ Thiên Tôn của dương gian chỉ là đồ tôn của Võ Phong Tử, nhất mạch của lão ta chỉ thuộc một phân nhánh của nhất mạch này!
“Tiểu đồ đệ quan môn của Võ Phong Tử chắc hẳn rất lợi hại.” Cửu U Chích lên tiếng, nó cực kỳ kiêng kỵ Võ Phong Tử, nhất là khi nhận ra rằng đệ tử nhỏ nhất của ông ta được rất nhiều người yêu thích, chắc chắn kế truyền hết các thủ đoạn sát thủ.
Tiến hóa giả tiền sử đã cùng đại ca của Cửu U Chích chiến đấu kịch liệt tám trăm hiệp mà không chết, nếu như đến bây giờ vẫn còn sống, mà đại ca của nó lại không thể đi ra, liệu ai có thể ngăn được ông ta?