Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tiểu tử, muốn sờ đến xuất thân của Võ Phong Tử, loại tiêu pha này cũng không ít đi?” Cửu U Chích hỏi hắn, không biết Sở Phong đến tột cùng đã đáp ứng người khác cái gì mới có thể nhận được phản hồi nhanh như thế.
“Hửm, không sao! Ta giàu nứt đố đổ vách đó, chút gì kia đều là tiền lẻ mà thôi.” Sở Phong cứ như vậy mà tự “tâng bốc” chính mình, chẳng hề để ý mà phất phất tay, thế nhưng cũng không vội vàng bỏ phần thưởng vào trong bình phiêu lưu.
Hắn lên tiếng: “Ai mà biết tin tức này có chính xác hay không? Ngộ nhỡ có người sử dụng tin tức giả để lừa tiền thưởng của ta thì phải làm sao bây giờ?”
Cửu U Chích nói: “Nếu có nghi ngờ, ngươi có thể mời sinh vật ở khu giao dịch màu xám tham gia, giả một bồi thường mười, cưỡng chế chấp hành, nếu không thì sẽ giết chết tại chỗ.”
Nơi này có những quy tắc thiết huyết tương đối nghiêm khắc, cam đam công bằng và có lợi, cũng phòng ngừa một số tiến hóa giả bụng dạ khó lường tác quai tác quái, chủ yếu nhất chính là tổ chức đứng sau khu giao dịch màu xám này rất có máu mặt, rất cường đại.
“Ừ, vậy ta lại thả tiếp một bình phiêu lưu để xác nhận một chút.” Để ổn thỏa mục đích, Sở Phong lại ném ra một cái bình phiêu lưu, thế nhưng lần này đã thay đổi phương hướng tọa độ.
Thời gian lần này hơi lâu một chút, sau đó mặt hồ liền phát sáng, ánh sáng màu xanh nở rộ, bình phiêu lưu cũng quay trở về, lại lần nữa xuất hiện bên hồ, được Sở Phong nhanh chóng vớt lên.
“Tin tức nói chung không sai biệt lắm, ai cũng không thể xác định rõ ràng Võ Phong Tử còn sống hay đã chết, chỉ nói rất nhiều năm trước, ông ta tấn công vào một cấm địa, sau khi đi ra thì khắp người toàn là máu, sau đó cũng không còn xuất hiện nữa. Nhưng ít nhất ba vị đệ tử của ông ta vẫn khỏe mạnh ở dương gian, người nào cũng cực kỳ lợi hại, đều nhận được truyền thừa mạnh nhất từ sư phụ của mình.”
Bất luận là Sở Phong hay Cửu U Chích, lúc này vẻ mặt đều rất nghiêm túc. Tên Võ Phong Tử này lại dám một mình tiến vào cấm địa của dương gian, cuối cùng còn toàn thân trở lại, thật sự mạnh đến biến thái.
Cửu U Chích khẽ nói: “Cũng có thể đã trọng thương chết rồi, cấm địa nào có dễ chọc vào như vậy a, chỉ có thể tiến vào trong khoảng thời gian đặc thù mới có thể bảo mệnh, còn loại cường thế tiến vào như ông ta, một mình tự ý xông thẳng vào cấm địa, cái này có chút không hợp lẽ thường.”
Sở Phong đáp: “Ta cảm thấy, tuy rằng ông ta được gọi là Phong Tử (1), thế nhưng lại không hề ngốc chút nào. Có thể nhìn ra từ khi ông ta diệt Mộng Cổ Đạo, người này thật ra tà hồ đến đáng sợ, không có khả năng tự đâm đầu vào chỗ chết. Ta cho rằng ông ta không chỉ còn sống, hơn nữa có khả năng đã đạt được mục đích ở trong cấm địa nào đó, nguyên nhân từ xưa đến nay không xuất thế, có khả năng là đang bế quan tu luyện thiên điển huyền công nào đó.”
(1)Phong Tử: 疯子,người điên, kẻ điên.
Cửu U Chích nghe hắn nói, cả người đều chấn động: “Cái này thật sự có khả năng nha, chẳng lẽ lại đúng là như thế?”
Trước đây đại ca nó từng nói qua, pháp môn mà Võ Phong Tử tu luyện hình như là bí điển thời kỳ táng thiên, cho nên y mới để mắt đến ông ta, âm thầm tìm Võ Phong Tử để hạ độc thủ.
Kết quả, Võ Phong Tử bị đại ca của Cửu U Chích đánh đến nỗi khắp người đầy máu, cơ thể đầy rẫy vết thương, nhưng cuối cùng vẫn là chạy thoát.
Mà nghe đồn, một vài cấm địa có quan hệ với thời đại táng thiên, xảy ra cùng lúc với chuyện cũ táng tiên, nơi đó ắt có khả năng tồn tại các loại thiên điển đặc biệt tương ứng với thời kỳ đó.
Cửu U Chích cho rằng, dựa vào tính cách của Võ Phong Tử, nếu như bản thân ông ta đã đi đến tận cùng trên con đường tiến hóa, trước sau không còn đường nào, tất nhiên sẽ tìm kiếm thiên hạ, tìm hiểu truyền thuyết.
“Cuối cùng ông ta chắc chắn sẽ giết đến tương ứng, trong bản ghi chép tay của thế hệ trước có đề cập qua bí điển đặc thù trong cấm địa.”
Sau đó, Cửu U Chích liền thương cảm, nếu như đại ca của nó vẫn khỏe mạnh, cho dù nó có ở trong quan tài thì cũng sẽ cố gắng hết sức để nỗ lực tiến hóa.
Nếu như đại ca nó còn trên thế gian, y chỉ việc ăn rồi chờ chết là được, cho dù có bị cường giả các tộc bao vây, cả ngày đều có khả năng phải du lịch mạo hiểm giữa danh sơn đại xuyên, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiêu dao tự tại cả đời.
Sở Phong nói: “Ngươi xem tên Võ Phong Tử kia, tuy rằng bản thân đã biến mất, thế nhưng ít nhất còn dạy dỗ ra mấy đệ tử đáng sợ, ngay cả đồ tôn của ông ta cũng là loại người như Thái Võ, tại sao đại ca ngươi không lưu lại chút gia cơ nào như thế, không có lấy một truyền nhân y bát hay sao?”
Đây là lời thật tâm của Sở Phong, hắn rất khâm phục vị mãnh nhân thời kỳ tiền sử kia, dù sao thì y cũng dám hạ độc thủ với Võ Phong Tử, thực lực chắc chắn cũng mạnh đến biến thái.
Nhất là khi ngày càng hiểu rõ, càng cảm thấy Võ Phong Tử khủng bố đáng sợ cỡ nào, thì hình tượng và sự lợi hại của vị mãnh nhân kia lại càng được nhấn mạnh rõ nét, có thể đánh cho Võ Phong Tử máu me khắp người bỏ trốn, e là thiên hạ không có được mấy người.
Chỉ sợ cũng không thể tìm ra được người như vậy nữa.
“Đại ca ta tất nhiên lưu lại một số gia cơ, thậm chí vẫn có đệ tử tại thế, nhưng mà ta không dám đi nhận thân, sợ dẫn đến họa sát thân, hàiz!”
Nó buồn bực một trận, lắc đầu thở dài.
Rõ ràng, trong chuyện này khẳng định có chuyện khó nói nào đó.
Có thể lý giải một chút, cho dù đại ca của nó đã chết, nhưng ít nhiều cũng từng đánh xuống cương thổ rộng lớn như vậy, thuộc hạ khẳng định rất mạnh, tùy tùng đi theo cũng rất nhiều, không có khả năng tất cả đều tan thành mây khói.
Sở Phong đáp: “Ta lại tìm hiểu một chút, muốn xem các loại bí pháp đặc biệt liên quan đến Thái Võ, sư phụ của lão ta và nhất mạch bọn chúng.”
Biết người biết ta mới có thể tung ra chiêu đối phó chính xác.
Cửu U Chích nghi ngờ lên tiếng: “Đợi chút, tiểu tử, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi thả bình phiêu lưu ở nơi này, tiền thưởng đắt đến cắt cổ đấy có biết không. Một khi không bỏ ra được thù lao mà ngươi đã hứa hẹn, bản thân ngươi sẽ bị phong ấn bên trong bình, bị vứt ở nơi này phiêu lưu vạn cổ, ngươi phải cẩn thận, đừng có coi nó là trò đùa!”
Cửu U Chích cực kỳ hoài nghi, rốt cuộc trên người Sở Phong có bao nhiêu tiền thưởng? Ở loại địa phương này, cầm trong tay tài vật của thế tục để chi trả căn bản không có tác dụng, bởi khu giao dịch màu xám luôn lấy thiên tài địa bảo làm trao đổi đồng giá, hơn nữa còn là chủng loại hiếm thấy.