Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chân Long Dịch, canh Mạnh Bà trên người hắn cũng không còn nhiều lắm, mà hắn lại không muốn đợi đến mười sáu mười bảy tuổi mới có thể tiếp xúc với phấn hoa, dị quả, hắn muốn sớm ngao luyện thể phách đến trình độ viên mãn, từ đó nhanh chóng tiến hóa. Bởi thế mà hắn xác thực rất cần động Kim Hỏa hay các địa phương giống như tiên quật.
Bạch Vũ đáp: “Những thế gia tối cường và những đạo thống bất diệt có từ thời xa xưa chắc hẳn sẽ có loại địa phương này, thế nhưng không có khả năng mở ra với ngươi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có người giống như Bằng Hoàng đây ngoài ý muốn tiến vào tuyệt địa, sau đó đi lấy tạo hóa mà thôi.”
Dương gian, tổng cộng có một hai chục vùng đất hung, đều là diệu địa rèn luyện con người, thế nhưng từ cổ chí kim chỉ có tán tu đi vào nhiều, nhưng không có mấy người có thể sống sót đi ra.
Sở Phong có thể hiểu được, hắn biết những diệu địa và vùng đất tạo hóa bên dưới nơi danh sơn đại xuyên đủ dùng rồi, cũng có thể xem nó giống như cấm địa, đều có thể bồi bổ bản thân.
Hắn đang suy nghĩ, bản thân hắn am hiểu trường vực, có nên chọn một nơi danh sơn để đi khai quật hay không đây? Khi bản thân bế quan vẫn có thể để Cửu U Chích đi tìm hàng tỉ hủ thi của năm tháng.
Sở Phong cảm thấy mình đã thu hoạch được không ít, hắn thu được rất nhiều tin tức có giá trị trong lời của mọi người.
Sau khi nhắc đến phấn hoa và dị quả, hiểu biết của những người kia lại càng nhiều, đối với những bài báo mà trên tập san học thuật mà sở nghiên cứu Hắc Huyết đã tuyên bố còn nhiều thêm mấy bình luận.
Sở Phong liên tiếp gật đầu, cảm thấy lần này không có đến không công, bởi vì những người ở đây đều là môn đồ của Thiên Tôn, đạo thống riêng họ đã sớm thay đổi hành động, nghiên cứu phấn hóa và dị quả đặc thù rất nhiều năm.
Sau khi Sở Phong cảm thấy đã thu hoạch được kha khá tin tức, liền nhớ đến đã đến lúc cáo từ, tránh cho “tương phùng” với Lê Cửu Tiêu.
Thế nhưng một đám người lại giữ hắn lại, nói cái gì mà Thần Vương thứ mười trong thiên hạ lập tức đến rồi, nên giao lưu với người ta một phen, Lê gia chính là một trong những thế gia cường đại nhất và cữu viễn nhất.
Sở Phong càng nghe lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên, chỉ muốn lập tức đứng dậy cáo từ.
Đáng tiếc, không biết đám người kia đều là kẻ thấu đáo đã phát hiện ra dị thường, hay là quá nhiệt tình nữa, vẫn luôn cật lực giữ hắn ở lại, khiến hắn không có cách nào thoát thân.
Hơn nữa, đúng lúc này liền có người đến bẩm báo, nói rằng Thần Vương Lê Cửu Tiêu đã đến!
Hàm ý rằng, vị Thần Vương Cơ Thái Huyền của Cơ gia đoán chừng cũng đã đến khu giao dịch màu xám rồi.
Sở Phong chỉ còn cách bất chấp khó khăn ngồi ở nơi này, một lát nữa sau khi gặp lại, không biết cảnh này tính như tình địch chạm trán hay là kẻ thù thấy nhau mà đỏ mắt đây?
Lê Cửu Tiêu đi tới, ôn tồn lễ độ, tóc trắng dài thả xuống sau lưng, gương mặt trắng ngần như ngọc, khuôn mặt còn mang theo nét cười, đi giữa vùng núi, siêu trần thoát tục.
Rất nhiều người trông thấy cảnh này không khỏi thầm than, người này quả thật vẫn tuấn lãng hệt như trước, được xưng là phong thần như ngọc, là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Ở phụ cận, từng gốc từng gốc Xích Nham Tùng ăn sâu vào lòng đất, khắp cây đỏ hồng, ánh đỏ diễm lệ giống như một ngọn lửa lớn.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hoan nghênh, đối mặt với một vị Thần Vương nổi danh thiên hạ, trong bảng xếp hạng cường giả ngút trời hiện nay có khả năng càng cao thêm một bậc, bởi vậy không ai dám khinh thường.
“Lê Thần Vương giá lâm, không tiếp đón được từ xa.” Phượng Hoàng tiên tử mỉm cười, tuy rằng khách khí là vậy, thế nhưng thân phận nàng ta cũng rất cao quý, tuyệt đối không thua kém đối phương.
“Tiên tử khách khí, năm đó chúng ta cùng nhau ngồi đàm đạo, từ biệt ba năm, ký ức kia Lê mỗ vẫn nhớ như in, ngày hôm nay may mắn gặp lại.” Lê Cửu Tiêu thong dong bước đến, trên mặt còn mang theo ý cười ôn hòa.
Phong thái hắn ta quả thật hơn người, bạch y như tuyết, ngay cả tất giày đều cùng màu, nhìn vào vừa sạch sẽ vừa nhã khiết, lại tăng thêm khí vận nội liễm mà chỉ Thần Vương mới có, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy thư thái và kính trọng.
Mái tóc đỏ của Phượng Hoàng tiên tử dài óng ánh, mắt phượng vô cùng mỹ lệ, đôi môi yêu kiều đỏ mọng, cười lên đặc biệt mê hoặc người khác, nàng ta mỉm cười mời Lê Cửu Tiêu ngồi xuống.
Tương đối mà nói, Bằng Hoàng có cùng cấp bậc cảnh giới với hai người lại tương đối kiệm lời ít nói, chỉ nhẹ gật đầu chào hỏi, cũng làm một động tác mời ngồi với Lê Cửu Tiêu.
Về phần những người khác thì đều mỉm cười biểu thị thái độ hoan nghênh, sau đó tiến lên làm lễ chào, cùng nhau chào hỏi.
Ngay cả một người vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lẽo, sát khí bạo phát từ lúc Sở Phong đi đến nơi này – truyền nhân của nhất mạch Thái Võ, Võ Thành, lúc này cũng nở nụ cười khó thấy, chủ động nhiệt tình đi lên phía trước chào hỏi.
Sở Phong lúc này chính là không được tự nhiên, rốt cuộc cũng phải gặp lại Lê Cửu Tiêu, tuy rằng lúc này đối phương vẫn chưa chú ý đến hắn, còn đang giao lưu với mấy người Phượng Hoàng và Bằng Hoàng, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân quá nửa sẽ tránh không thoát.
Sở Phong ngồi lẫn trong đám người, theo số đông mà chắp tay tỏ lễ, hy vọng có thể qua mắt, tận lực không đối mặt với Lê Cửu Tiêu.
Lần đầu tiên khi trông thấy Lê Cửu Tiêu, lúc ấy hắn mới là đứa nhỏ tám tháng tuổi, béo trắng mũm mĩm, mặt mũi non nớt đến búng ra sữa, mà lúc này hắn đã năm tuổi rưỡi, dáng vẻ đã khác trước rất nhiều.
Không thể không nói, sức hấp dẫn của Lê Cửu Tiêu quả nhiên rất mạnh, trò chuyện với những người kia thật vui vẻ, không hề vắng vẻ ai, từ đầu đến cuối đều treo lên nụ cười xán lạn.
Trên thực tế, hắn ta luôn luôn như vậy, khí chất xuất chúng nhưng lại không bức người, luôn dịu dàng thân thiết, tuyệt đối là một Thần Vương ưu nhã có thể khiến người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Chỉ cần không phải gặp trúng Lôi Chấn Tử năm đó, hắn ta sẽ không đến mức thất thố.
Sở Phong âm thầm lẩm lẩm, mặt hàng này hình như còn cao cấp hơn trước đây thì phải, diện mạo càng thêm tuấn lãng phong thần, khiến Sở Phong không khỏi nhớ đến bản thân mình vẫn còn là một tiểu tử non choẹt, hắn buồn bực thở dài một hơi, thật là không so sánh sẽ không có đau thương a.
“Ta vẫn luôn rất khâm phục Bằng Hoàng huynh đệ, từ bình phàm trở thành bất phàm nhất, loại chuyển biến này cỡ nào gian nan và kinh thiên, thiên hạ có mấy người làm được? Nhất định sẽ để lại lưu danh trên lịch sử tiến hóa.”