Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2261 - Chương 2261: Dương Gian Đệ Nhất

Thánh Khư Chương 2261: Dương gian đệ nhất

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng chưa từng nghĩ Cửu U Chích lại thở dài nói: “Cái năm mà ta chết, cỏ trên đó mới dài có tám trăm trượng, thật sự là năm tháng như ca, chuyện cũ trôi mau như gió, cỏ trên nấm mồ kia đã cao đến như vậy rồi.”

“Các ngươi không có tật xấu gì đấy chứ? Rảnh quá không có chuyện gì làm liền ghi chép một gốc cỏ sinh trưởng sao? Hơn nữa thật sự có loại cỏ như thế?!” Sở Phong không tin a.

Hắn thấy chuyện này căn bản không thể tin nổi! Nào có cây cỏ dài như thế, hơn nữa còn sống bao nhiêu năm, nếu thật sự tồn tại thì chỉ sợ đã sớm thành tinh, thậm chí còn trở thành Đại Năng rồi.

“Tin hay không ngươi tự mình tìm kiếm một chút không phải sẽ biết rõ rồi sao?” Cửu U Chích đáp.

“Đậu xanh, thật sự có a! Đây mà là cỏ ư, đây là một cái cây mới đúng!” Sở Phong rất nhanh đã tìm những tin tức có liên quan, đến khi trông thấy hình ảnh, hắn quả thật là không còn gì để nói, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, thứ đó chính là một cây cỏ, chỉ là dáng dấp có không hợp tam quan người nhìn mà thôi.

“Tại sao phải làm như vậy, vẫn có người chuyên môn ghi chép sự sinh trưởng của nó ư?” Sở Phong hỏi.

“Bởi vì cho đến bây giờ cũng không có ai biết bộ dạng thật của đệ nhất cấm địa ra sao a, vừa mới tiếp cận thì người cũng chẳng còn rồi, chính là trở thành tro bụi, căn bản không người nào biết địa mạo cụ thể và tình huống đầy đủ của mảnh khu vực đó. Cuối cùng cũng chỉ có vị Thiên Sư trường vực điên cuồng kia dám thám hiểm một lần, nhưng gã không lập tức chết đi, mà là sau khi chân chính tiếp cận vùng đất đó, đương nhiên cũng chỉ dừng ở đó, gã vẫn là không thể đi vào, cuối cùng liền chạy ra, chết ở mảnh đất cách đó rất xa. Cuối cùng liền có người chôn gã ở nơi đó, nói cũng kỳ lạ, từ đó cỏ dại đằng sau nấm mồ đó bắt đầu không ngừng lớn lên.”

Sở Phong cuối cùng cũng được nghe đầu đuôi câu chuyện, đệ nhất cấm địa dương gian cũng quá khủng bố, không người nào có thể đi nghiên cứu tìm tòi, cũng chỉ có thể thông qua ghi chép độ sinh trưởng của cỏ dại trên nấm mồ kia để quan sát động tĩnh của đệ nhất cấm địa.

“Lúc trước đại ca ngươi không đi nghiên cứu tìm kiếm sao?” Sở Phong đột nhiên hỏi.

“Làm sao lại không đi được cơ chứ!” Cửu U Chích kiêu ngạo đáp.

Sở Phong lập tức lên tinh thần, hỏi tiếp: “Thật sự là cuồng nhân đệ nhất cổ kim, không ngờ đại ca ngươi lại dám dính dáng vào tuyệt địa như thế, cuối cùng có điều tra được kết quả gì không?”

“Không có kết quả gì.” Cửu U Chích bình thản trả lời.

Sở Phong nghe vậy liền nghi hoặc: “Không có kết quả gì? Không có khả năng đi! Y đã đích thân tham dự vào, cho dù không tìm hiểu được rõ ràng, mà bản thân vẫn chưa chết, chỉ riêng cái này cũng rất nghịch thiên, đáng lẽ y phải cảm ứng được một số tình huống mới đúng.”

“Y thật sự không cảm ứng được cái gì cả.” Cửu U Chích bình tĩnh đáp lại, lại nói tiếp: “Lúc ấy y tìm đang tìm cơ hội để ra độc thủ với một đối thủ tương đối khó chơi, đem chủ nhân của nhất tộc ấy ném vào đệ nhất cấm địa, nhưng đợi thời gian rất lâu cũng không có bất cứ phản hồi hay tiếng vang đáp lại, cuối cùng y chỉ đành tiếc nuối rời đi.”

Sở Phong im lặng, cuồng nhân này thật sự đúng là… không hề thay đổi, trước sau như một a, tóm được ai cũng muốn hạ độc thủ, trở thành kẻ đối đầu với y quả nhiên là bất hạnh.

Sở Phong cảm thán nói: “Nếu ta mà cùng thời đại với đại ca ngươi, hoặc là ra tay giết chết y trước, hoặc là cả đời đều trốn y, vĩnh viễn không gặp!”

Sau đó hắn lại hỏi tiếp: “Sau đó đại ca ngươi cũng không có kế hoạch gì sao, không chuẩn bị thăm dò một lần nữa?”

Cửu U Chích đáp: “Tại sao lại không? Y lên kế hoạch năm ngàn năm sau sẽ âm thầm hạ độc thủ, ném tên Võ Phong Tử sẽ càng trở nên mạnh hơn kia vào trong đó.”

Sở Phong trợn tròn mắt, hắn còn có thể nói gì được đây. Hắn cảm thấy người nào sinh sống cùng thời đại với vị đại ca kia quả thật chính là xui xẻo tám đời, khó mà phòng bị nổi, bởi vị đại ca kia luôn nhớ thương hạ độc thủ với người khác a.

“May mà đại ca ngươi đã chết, không sống đến đời này.” Sở Phong lau mồ hôi lạnh, luôn cảm thấy phần lớn sinh vật tiến hóa đương thế thật may mắn.

Bằng không, một khi sống cùng thời đại với loại người kia, thật sự sẽ phải sống trong tình trạng giờ giờ khắc khắc nơm nớp lo sợ, chuyện này đối với rất nhiều người mà nói thì quả thật là bi ai.

“Nói chuyện kiểu gì đó?!” Cửu U Chích bất mãn.

“Được rồi, chuyện cũ này bỏ qua, không nói nữa.” Sở Phong tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.

“Ngươi vẫn còn muốn đi đệ nhất cấm địa sao?” Cửu U Chích hỏi.

“Cái kia… chúng ta vẫn nên đổi một nơi khác đi, vậy thì lựa chọn danh sơn đại xuyên số một nha!” Sở Phong không cam lòng, nếu đã không thể tiến vào đệ nhất cấm địa, vậy ít ra cũng phải đi vào một địa phương khác có xếp hạng đứng đầu.

Hắn bắt đầu lên mạng tìm kiếm, dần dần lộ ra nghi ngờ, tại sao càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng a.

Danh sơn đệ nhất này chỉ là một mảnh trụi lủi, ngay cả cọng lông cũng không có, cả ngọn núi không một ngọn cỏ, hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngoài ra, ngay cả đỉnh núi đều bị người ta san bằng, chỉ còn một đoạn không cao là mấy, nếu như không phải hắn cẩn thận quan sát, còn không thể phân biệt ra được đâu là tầng đoạn núi.

“Nơi này mà là thiên hạ đệ nhất danh sơn hả? Đều bị người ta san bằng rồi đó, nếu hiện tại ta mà đi, ở nơi đó cưỡi lừa dắt chó cũng không thành vấn đề!” Sở Phong bất mãn, tương đối thất vọng.

Cửu U Chích thở dài: “Người nói những lời như vậy cỏ trên mộ đều…”

Sở Phong không cam lòng, đánh gãy lời nói của nó: “Đều đã cao tám trăm trượng rồi đúng không? Không, phải là cao hơn mười hai ngàn chín trăm trượng mới đúng?”

Cửu U Chích lắc đầu, nói: “Sai, những người nói những lời như vậy, cỏ trên mồ đến bị tiêu diệt, còn trụi lủi hơn cả đoạn sơn này.”

“Lão quỷ, nếu ngươi còn dám thừa nước đục thả câu với ta, ta liền bán luôn quan tài của ngươi. Mau tranh thủ thời gian nói cho ta biết, đệ nhất danh sơn thiên hạ này thật sự là danh xứng với thực sao? Ta có thể tiến vào không?”

Cửu U Chích lại thở dài đáp: “Danh xứng với thực, vô số người đều muốn tiến vào đó a, haiz, năm đó sư phụ của đại ca ta cũng là từ nơi đó mà bò ra.”

“Đợi một chút, ngươi nói chậm lại xem nào!” Sở Phong kinh hãi không nhẹ, tin tức này quá kinh người.

Tất nhiên hắn càng quan tâm đến một chuyện khác, rằng bản thân thật sự có thể tiến vào trong không? Đừng nói là nửa ngày nay lão quỷ này chỉ đang trêu đùa với hắn.

Bình Luận (0)
Comment