Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vậy thì cũng phải tranh thủ thời gian thử một chút đi chứ, lấy ngựa sống làm ngựa chết mà chữa!” Sở Phong kêu lên.
“Là lấy ngựa chết làm ngựa sống.” Cửu U Kỳ nhỏ giọng giáo huấn hắn.
Sở Phong liều mạng với lão, quát lên: “Ngươi, cái đồ thiếu thông minh này, còn có tâm trạng trêu chọc ta hả, ai hy vọng nó sống chứ, ta chính là hiểu như thế đó, hiểu không? Nhanh nhanh đi!”
“Đại sư phụ, ngài còn nhớ ta không? Ta là Cổ Trần Hải, khi đó ngài gọi ta là Tiểu Cổ, không biết lão nhân gia ngài còn ấn tượng gì về ta?”
“Ngươi thật sự là Cổ Trần Hải sao?” Sở Phong ngẩn người.
Cửu U Kỳ không thèm để ý đến hắn, lại hô tiếp: “Đại ca của ta là Lê Đà, thế nhưng gọi tới gọi lui liền dần thay đổi, rất nhiều người đều gọi huynh ấy là Lý Đạt, cũng có nhiều tiến hóa giả gọi là Lý Đại Đảm (1), tất nhiên cũng có người gọi là Lý Hắc Thủ (2), ờm, bởi vì y không có việc gì làm liền ra độc chiêu với người ta, y là đệ tử duy nhất của ngài đó!”
(1) Lý Đại Đảm: Lý gan to.
(2) Lý Hắc Thủ: Lý – chuyên ra độc chiêu hãm hại người.
Hoạt thi kia quay đầu, thả xuống đùi người đẫm máu bên miệng, nhìn quan tài đá một lúc, ánh mắt xanh biếc, cuối cùng mới yếu ớt lên tiếng: “Ngươi biết ta là ai sao?”
Ngôn ngữ mà bộ hoạt thi nói cực kỳ cổ xưa, bình thường mà nói thì căn bản không thể nghe hiểu, không biết là loại ngôn ngữ của niên đại nào.
Thế nhưng tinh thần của bộ thây khô đang chấn động, truyền ra tin tức đặc thù, có thể khiến người nghe hiểu được những gì nó đang nói.
“Biết, đại sư phụ, năm đó ngài có một cái tên cổ quái là số 4.”
Bên mặt của hoạt thi thiếu một khối thịt lớn, lộ ra nửa miệng răng trắng, còn mang theo tơ máu, nặng nề mở miệng: “Số 4 lúc trước đã rời đi rất lâu rồi, ta đây là số 9.”
“Cái gì?!” Cửu U Kỳ run rẩy, quan tài đá đều nhảy dựng cả lên, lập tức lùi lại phía sau!
Trong nháy mắt, Sở Phong cũng cảm thấy da đầu lạnh buốt, nội tâm có một cỗ chấn động nào đó, cái này... rất giống một loại số hiệu đặc thù nào đó, danh sơn đệ nhất dương gian rốt cuộc có nguồn gốc như thế nào?!
Số bốn, số chín, đây không lẽ là một dãy các số?!
Đừng nói Sở Phong nghĩ lung tung trong đó, ngay cả Cửu U Kỳ cũng không khỏi kinh hãi, cơ thể đều đang phát run, nó cảm thấy bản thân đã chạm phải một loại chân tướng cấm kỵ nào đó.
Số bốn là sư phụ của đại ca nó, nếu như lai lịch đầu nguồn của số bốn bị đào ra, có khả năng sẽ dẫn đến một loại đại loạn.
Thử nghĩ một tiến hóa giá đáng sợ như thế này, vậy mà lại có đồng loại, hơn nữa hình thể giữa các đồng loại còn giống nhau như đúc, ngay cả tên đều được đánh số thứ tự.
Cái này không thể không khiến người ta nghĩ nhiều, bất luận là số bốn hay số chín, đều giống như được sản xuất hàng loạt theo phương thức sản xuất mơ hồ nào đó!
Phải biết là bọn chúng chính là tiến hóa giả, hơn nữa còn là sinh vật mạnh mẽ vô địch, cấp bậc kém nhất trước mắt cũng đã là Thiên Tôn, vậy thì chân tướng ngọn nguồn... sẽ tàn khốc cỡ nào?!
Cả người Cửu U Kỳ run rẩy, năm đó nó gọi số bốn là đại sư phụ, vẫn còn tưởng cái tên kỳ lạ kia chính là tên của hắn ta, hiện tại xem ra có khả năng là một số hiệu.
Càng nghĩ càng thấy dọa người, danh sơn đệ nhất thiên hạ tồn tại từ cổ chí kim, còn xa xưa hơn cả thời đại của Cửu U Kỳ hay cũng chính là Cố Trần Hải đã sống.
Cố Trần Hải suy nghĩ, cảm thấy không cách nào tưởng tượng nổi. Năm đó danh sơn đệ nhất thiên hạ là loại địa phương thế nào, không lẽ chính là một khu thí nghiệm sao?
Mặc dù lão rất không muốn tin tưởng, thế nhưng cũng không nhịn được liên tưởng đến những thứ này, một khi những sinh vật kia liên quan đến việc sản xuất hàng loạt, tiến hóa giả được sản xuất mà ra, điều này không thể không khiến lão lo ngại.
Một bên khác, Sở Phong rất nghiêm nghị, hắn đang quan sát số chín, hơi thở năng lượng của vị này đã sớm tăng lên rất nhiều, vượt xa lĩnh vực Thần Vương, hiện tại cũng không thể nhìn ra đã lên đến cấp độ nào!
Nếu trên người hắn không trát đầy đất luân hồi, căn bản không có khả năng đứng ở đây nữa, chỉ riêng loại khí tức lúc đầu kia đã đủ để khiến hắn nổ tung, thần hình câu diệt, căn bản không thể chống chọi nổi.
Liên quan đến phương thức chế xuất, hắn chỉ thấy ở binh khí, chưa từng nghe qua còn có thể áp dụng vào người sống.
Cũng không đúng, hắn nghĩ đến con đường luân hồi, những sinh vật hư thối mặc áo giáp sau lưng có cõng một thanh đao luân hồi, diện mạo của chúng cũng giống nhau đúng không?
Nghĩ đến loại khả năng này, Sở Phong có chút hối hận, tại sao năm đó bản thân không tỉ mỉ quan sát cơ chứ.
Chỉ có điều, những người kia cả người đều khô quắt và hư thối, căn bản không thể nhìn thấy tướng mạo thật, hắn có nhận thức với xương khô, luôn cảm thấy không có khác biệt quá lớn.
Nhưng có một sự thật rõ ràng, rằng hàng loạt sinh vật mặc áo giáp, trên lưng cõng đao luân hồi kia không thể so sánh với số chín ở nơi này, thực lực khác nhau quá lớn.
Số chín yếu nhất cũng là Thiên Tôn a, chuyện này quả thật có thể hù chết người.
Chẳng lẽ nói, nơi này là một nhà máy gia công hàng loạt những sinh vật hình người, có quan hệ với luân hồi?
Nhưng Sở Phong lại cảm thấy rất không có khả năng, cho dù là sản xuất hàng loạt thì cũng chẳng thể khẳng định đây là thế lực đứng sau luân hồi.
Dương gian quá rộng lớn, có thời đại táng tiên cùng các điểm tiến hóa phân nhánh, người đánh cờ ở loại đẳng cấp này có liên quan đến sinh vật đứng sau màn, chưa chắc đã yếu như sinh vật phía sau luân hồi.
Thế lực như vậy, nếu như có tồn tại căn nguyên và nguồn gốc, tất nhiên có khả năng sản xuất ra binh khí cấm kỵ, trong đó bao gồm cả vũ khí hình người!
Trong lúc nhất thời, Sở Phong cảm thấy đầu to như đấu!
Quan trọng nhất chính là, hiện tại hắn cùng Cổ Trần Hải đều đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, không biết số chín này có buông tha bọn hắn hay không.
Số bốn năm đó tự mình bò ra khỏi danh sơn đệ nhất thiên hạ, đồng thời thu nhận Lê Đà làm đồ đệ. Nhưng bây giờ Sở Phong cũng không có tự luyến mà cho rằng bản thân cũng có loại cơ duyên đó.
Bởi vì số chín đang nhìn hắn, thế nhưng là nhìn đến chảy nước miếng ròng ròng, kia chính là ánh mắt khi nhìn thấy đồ ăn ngon chứ không phải ánh mắt quý trọng người tài!
Hắn rất muốn chửi má nó, gặp gỡ giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
“Trời cao đố kỵ anh tài a!” Trong lòng Sở Phong không khỏi than thở.