Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Mẹ nó, ngươi gọi ta cái gì?” Sở Phong đạp nó. Con lừa này thật không có khí tiết. Không có tiết tháo thì thôi, lại còn tham sống sợ chết quá mức.
“Chỉ cần ngươi dẫn ta đi, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì cũng được.”
“Biến, hai hàng.” Sở Phong đá văng nó.
Thật sự hắn cũng muốn đi, chỉ để lại một mình Cửu U Chích ở đây mà thôi. Xem chừng, lão sẽ tung hoành nơi này đến không còn hình dáng.
Hắn còn phải đối phó với người sống Thái Võ nhất mạch, đến tiên quật đoạt tạo hóa của mấy tên truyền nhân hạch tâm.
“Lão Cổ, ta muốn nghiêm túc nhắc nhở ngươi, ngươi có thể tu hành ở đây, nhưng ngàn vạn lần phải nắm chắc, đừng phạm sai lầm mang tính nguyên tắc.”
Sở Phong ngữ trọng tâm trường, vừa nói vừa vỗ vào thạch quan.
Có ý gì đây? Cổ Trần Hải choáng váng. Chuyện gì xảy ra vậy? Lão không khỏi tự hỏi trong lòng.
Sở Phong đáp: “Ngươi trộm vợ Thái Võ, ta không có ý kiến, nhưng ngươi tuyệt đối không nên có một đoạn tình với thi quỷ, càng không nên bàn chuyện tình yêu thi quỷ. Đây là nguyên tắc, ngươi nhớ đừng phạm sai lầm.”
Cổ Trần Hải yên lặng ba giây, mặt đỏ lên vì nghẹn, thật chỉ muốn mở quan tài lao ra.
“Biến, đồ dê con mất dịch, ngươi mau tranh thủ thời gian, lập tức, lập tức biến mất cho ta.”
“Ừm, ngươi còn biết xấu hổ thì tốt, đừng vươn bàn tay heo ăn mặn đến phu nhân Thái Võ nhé.”
Ầm ầm ầm.
Nắp quan tài sắp bị đánh vỡ. Cổ Trần Hải tức đến mức thở hổn hển: “Ngươi biến ngay cho ta.”
“Được, có ngươi ở đây, ta rất yên tâm. Đây chính là một sự đả kích nặng nề đối với Thái Võ.” Sở Phong ý vị thâm trường, phủi mông một cái bỏ đi, lại còn hát: “Yêu là một vệt ánh sáng…”
Hát xong, hắn còn khắc chữ ven đường: “Gia gia Thái Võ ngươi đã từng đến đây đào mộ tổ ngươi.”
Con lừa tinh như con chó săn đi theo, nhe răng nanh nhỏ giọng nói: “Nhà địa chất học cường đại nhất lịch sử đại nhân, ngươi nói mấy năm nữa, có khi nào lão Cổ một nhà ba người nắm tay nhau xuất hiện hay không?”
Sở Phong lườm con lừa tinh. Con lừa này cũng không phải loại đèn cạn dầu.
Từ đằng xa, Cổ Trần Hải tức đến muốn bể phổi, hận không thể phi nước đại truy sát đến.
“Con lừa ngu xuẩn, sớm muộn gì ta cũng ăn sạch ngươi.”
Nghe tiếng gào thét đằng sau, con lừa tinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói với Sở Phong: “Lão Cổ thật sự là một tên hai hàng, vì một nữ quỷ mà điên cuồng đến tình trạng đó, không thể cứu nổi.”
Thật sự không còn chỗ nào để nói rõ lý lẽ, bị một con lừa khinh bỉ cộng thêm nói xấu, đúng là không có thiên lý. Cổ Trần Hải không muốn nghe lời nói của một con lừa nữa, một đầu đâm thẳng vào âm vụ.
“Trường Giang Đông cuồn cuộn nước trôi, bọt nước đãi tận anh hùng.”
Bên trên một con sông khoáng đạt, Sở Phong lớn tiếng hát vang. Hắn đứng trên một con thuyền lớn, tốc độ xuôi dòng rất nhanh. Núi xanh hai bên bờ nhanh chóng thụt lùi.
Con lừa tinh hóa hình thành công, biến thành một thiếu niên mười một mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, mắt to lóe sáng. Mặc dù tướng mạo không tầm thường nhưng lại mang theo hương vị gian giảo.
“Thơ hay.” Nó nịnh nọt.
“Nấu trà của ngươi đi.” Sở Phong trách cứ.
Trên thuyền nhỏ, lửa nhỏ cháy trong lò bùn đỏ, hương trà tràn ngập, con lừa tinh trở thành đồng tử hầu hạ Sở Phong.
Sở Phong nói: “Tay chân vụng về, xem ra ta phải bắt một thần nữ bưng trà rót nước mới được. Không biết tôn nữ của vị Thiên Tôn kia có chịu đựng được không?”
Con lừa tinh âm thầm trợn trắng mắt. Nó rất muốn nói, ngươi thổi thì cứ thổi, nhưng nếu để cho vị Thiên Tôn nào đó nghe được, không đánh ngươi thành chó mới là lạ. Còn nữa, không phả bưng trà rót nước thôi sao? Còn nói có thể chịu đựng được, đúng là quá đủ rồi.
“Công tử, sắp đến Minh Hồ rồi.” Con lừa tinh nhắc nhở.
Địa điểm của Sở Phong chính là Minh Hồ Thanh Châu. Hắn muốn đi đối phó với mấy tên yêu nghiệt.
Thái Võ nhất mạch quản lý Thanh Châu. Một số linh thổ bên trong đại châu này rộng không biết bao nhiêu vạn dặm, vô cùng mênh mông, được xưng tụng là linh địa.
Trong đó, Thái Võ nhất mạch nắm giữ Minh Hồ, là một khu vực tạo hóa hiếm thấy, có một vùng núi gần hồ được mệnh danh là động tiên.
Linh khí ở khu vực này nồng đậm đến kinh người, tập trung thành dòng sông, mây mù bốc lên, các loại linh cầm dị thú ẩn hiện, là nơi tuyệt hảo để tu luyện.
Mục tiêu của Sở Phong chính là nơi đó, muốn đi đoạt tạo hóa, thành tựu bản thân, đồng thời xử lý đệ tử hạch tâm Thái Võ.
Tục truyền, bây giờ Thái Võ nhất mạch có sáu yêu nghiệt được trọng điểm bồi dưỡng, trong đó có hai người sớm đã là thanh niên trai tráng, đây không phải đối tượng Sở Phong cân nhắc, khẳng định không dễ ra tay.
Bốn người còn lại tuổi tác không lớn, rất có khả năng ở động tiên Minh Hồ.
Thật ra, vốn còn một người nữa, đó chính là cẩu oa Võ Thành. Nhưng sau khi bị Sở Phong đánh trọng thương ở ổ rồng, địa vị của hắn ta đã nhanh chóng giảm xuống. Cho dù hắn ta là hậu đại Thái Võ, có quan hệ máu mủ cũng không phát huy tác dụng quá lớn, bởi vì cạnh tranh vô cùng tàn khốc.
Sở Phong ngồi xuống, dựa vào ghế nằm.
Con lừa tinh rất thức thời, chạy đến sau lưng đấm lưng cho hắn, thậm chí là mát xa đầu, chẳng khác nào chó săn.
Sở Phong không chịu được: “Tay chân ngươi vụng về quá, ấn loạn đầu ta làm gì. Tại sao ta lại có cảm giác giống như bị con lừa đá cho thế không biết?”
Con lừa tinh oán thầm. Ngươi còn không phải đang bị con lừa gõ móng sao? Người biết chuyện không nói lời hồ đồ. Lừa đang đá ngươi đấy!
Sở Phong có cảm giác, vội quay đầu, vừa lúc nhìn thấy biểu hiện xấu tính của con lừa tinh, suýt chút nữa tát cho nó một cái choáng váng.
Con lừa tinh nói: “Vậy ta đi câu cá. Nghe nói bên trong con sông lớn này có một loại hoàng ngư, toàn thân màu vàng, như hoành thiên chi long, dã tính mười phần nhưng cũng là mỹ vị đỉnh cấp dương gian.”
Nhưng câu cả nửa ngày, nó cũng chỉ câu được một con ba ba già, cái gì là hoàng ngư, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Hai bên bờ đều là núi non trùng điệp, những ngọn núi cao chót vót đen kịt giống như muốn ép xuống sông, dốc đứng và hiểm trở khiến người ta nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Khinh chu đi thật nhanh, xuôi dòng giống như thần tiễn bắn ra.
Có thể nhìn thấy thỉnh thoảng có hung thú kinh khủng xuất hiện bên trong núi lớn, vượt qua sơn phong hai bên, giống như bạo viên màu vàng, nhảy một cái liền qua.
Còn có ma cầm đỏ như máu. Nó giang rộng đôi cánh che khuất bầu trời, giống như côn bằng xuất thế, hiển nhiên là đại yêu.
Cũng may loại sinh vật này chướng mắt Sở Phong và huyết thực nhỏ yếu, hoàn toàn không có phản ứng.