Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên Sở Phong cũng không sợ. Dù sao, hắn đã từng bị Thần Vương ép cũng không thèm đếm xỉa, sử dụng đạo quả kiếp trước, cho dù bị sinh tử lôi kiếp cũng có thể xử lý đối thủ trước.
Cuối cùng cũng đã đến. Minh Hồ chính là một hồ nước nằm ở hạ du sông lớn, nhưng bởi vì gần với động tiên, linh khí nồng đậm mà vang danh thiên hạ.
Đương nhiên, sau khi đạt đến một trình độ nhất định, cân nhắc tốt xấu phúc địa động thiên, linh túy thiên địa chỉ là một phương diện, một phương diện quan trọng hơn chính là phải có vết tích đại đạo. Đây mới là căn bản, cũng là nơi mà người có tu vi cao thâm xem trọng.
Bằng không, cho dù linh khí hội tụ thành hồ, dược thảo chồng chất thành núi cũng khó có thể đứng vào đạo thổ đỉnh cấp, không thể xưng là động tiên được.
Gần Minh Hồ rất náo nhiệt, nghiễm nhiên trở thành căn cứ của tu sĩ, có phường thị, có rất nhiều tán tu ẩn hiện đến giao lưu.
Khinh chu đi vào Minh Hồ, từ xa đã nghe được tiếng kinh hô, sau đó ánh sáng màu vàng bao phủ khắp một khu vực, mùi thơm tràn ngập, năng lượng ba động kinh người.
“Có người câu được hoàng ngư.”
Hoàng ngư rất hi hữu, quanh năm suốt tháng không câu được mấy con, cần dùng khi tinh chế một số loại thuốc lớn, là loại nguyên liệu cực kỳ trân quý, có thể thấy được linh tính của nó mãnh liệt đến cỡ nào.
Loại sinh vật này rành nhất chính là tự vệ, dung nhập vào trong nước, bài tiết ra một loại chất nhầy đặc biệt có thể che đậy thần thức tiến hóa giả dò xét.
Xoạt.
Từ đằng xa, mặt nước bị phá vỡ, có người câu được một con hoàng ngư dài hơn hai mét. Hoàng ngư bình thường chính là lớn như vậy. Toàn thân con cá có màu vàng giống như một con rồng, kim mang bắn ra bốn phía, uy vũ dị thường, giống như muốn hoành thiên mà đi.
Nó phóng thích yêu thuật, công kích người đứng gần để chạy trốn.
Đáng tiếc, mặc dù thủ đoạn tự vệ của nó phi phàm, nhưng sau khi bị câu ra khỏi mặt hồ, mọi chuyện không còn do nó khống chế, rất nhanh bị người ta áp chế.
“Lần này có lộc ăn rồi. Ông trời biết có khách quý lâm môn, giúp cho ta chế biến món hoàng ngư tươi non nhất.”
Một thiếu niên mười một mười hai tuổi mỉm cười. Dáng người cậu thon dài, mặc một thân bảo y màu xanh da trời, tay áo phiêu đãng, khí chất vô cùng xuất chúng.
Cậu ta mày kiếm mắt sáng. Sau khi lớn lên, nhất định sẽ là một mỹ nam tử. Bây giờ còn nhỏ mà đã có khí chất như vậy, còn có chút phong lưu phóng khoáng. Cho dù câu cá cũng vẫn lộ ra sự ưu nhã.
Lúc này, cậu đang đứng trên một con thuyền lớn, chung quanh còn có vô số nam nữ, tất cả đều khí vũ phi phàm, xem ra chính là khách quý mà cậu ta nói đến.
“Ai vậy?” Mặt hồ còn có một số thuyền khác, Sở Phong liền hỏi thuyền lân cận.
Thái Võ nhất mạch chiếm một vùng núi cách đó không xa, cũng chính là nơi có động tiên, nhưng Minh Hồ lại mở ra với bên ngoài, cho phép tiến hóa giả đến đây tu hành.
“Đó chính là Minh Ngọc công tử, một trong những truyền nhân hạch tâm tọa hạ Thiên Tôn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai có khả năng sẽ trở thành một vị Thiên Tôn.” Có người nhỏ giọng nói.
Sở Phong kinh ngạc, nghĩ không ra vừa đến nơi đã gặp được một mục tiêu. Không cần suy nghĩ nhiều, vị Minh Ngọc công tử mở tiệc mời những vị khách khẳng định có lai lịch lớn, sư môn sẽ không thua kém Thái Võ nhất mạch.
Hắn không đến gần mà chèo thuyền du ngoạn. Trên thực tế, những chiếc thuyền lớn rường cột chạm trổ, tản ra ánh sáng lung linh cũng chỉ thong thả xuôi dòng. Những người trên thuyền đang thưởng thức vẻ đẹp của non sông.
Từ đằng xa, Sở Phong nghe được cuộc đối thoại giữa Minh Ngọc công tử và mấy vị khách quý. Bọn họ cũng không tận lực che giấu, ngược lại còn sợ người khác không nghe được.
Đây đều là Vũ Phong Tử nhất mạch.
Sở Phong nghe được, sư môn của những người này là đồng nguyên với Thái Võ, là mấy vị sư tỷ sư huynh kỳ tài của Thái Võ.
“Minh Ngọc, mấy năm qua mạch của các ngươi vẫn luôn điều tra người khắc chữ linh hồn, phải chăng đã có tiến triển?”
“Yêu ma quỷ quái, tính là cái gì chứ, chỉ có tạp ngư Âm phủ không phục. Năm đó không biết có được tạo hóa gì, dùng thủ đoạn gì mà khắc xuống những chữ này.”
Nụ cười Minh Ngọc lạnh lại: “Nếu hắn thật sự có can đảm đến dương gian, ta đảm bảo để hắn sống không bằng chết. Ừm, tổ sư giết cả nhà hắn, đạo lữ, bằng hữu, đoán chừng hắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế báo thù. Đợi đến khi hắn thò đầu ra, đến lúc đó một bàn tay chụp chết, để hắn biết được rằng, thiên tài ở Âm phủ chẳng là gì ở dương gian.”
“Xem ra oán khí của ngươi không nhỏ nhỉ.” Một thiếu nữ có gương mặt ngọt ngào khẽ mỉm cười. Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra được Minh Ngọc công tử ôn tồn lễ độ lại nói chuyện kích động đến như vậy.
“Còn không phải vì những chữ khắc này sao? Dẫn đến môn phái tiến hóa cường đại trở thành trò cười. có không ít người còn đang nói nhảm, nói Thái Võ tổ sư đích thân đến Âm phủ cũng không giết tên cái tên tên Sở Phong kia, là một dị số, tương lai sẽ có nhân quả lớn. Nhân quả gì? Ta thấy chính là một con tạp ngư. Hừ, chờ hắn xuất hiện, ta sẽ đích thân ra tay, một cước đạp chết là được.”
Nụ cười của Minh Ngọc rất lạnh. Mấy năm qua, những cuộc thảo luận liên quan đến Âm phủ thường xuyên phát sinh, tất nhiên cũng có nhắc đến chuyện năm đó, có người không để ý, nhưng cũng có người phê phán, dẫn đến phiền phức của Thái Võ nhất mạch cũng không tính là ít.
“Không phải chỉ giết một số âm linh thôi sao? Đám quỷ vật đồng đẳng với súc sinh.” Minh Ngọc lơ đễnh nói.
Từ đằng xa, Sở Phong cố gắng áp chế tâm trạng của mình, nhịn không lập tức tiến lên đánh chết Minh Ngọc.
Cha mẹ của hắn, thân bằng cố hữu của hắn, những người này bị giết xong lại bị nói thành âm linh quỷ vậy thì cũng thôi đi. Hiện tại trải qua nhiều năm như thế, chuyện xưa nhắc lại vẫn còn bị làm nhục như vậy, còn bị nói thành súc vật. Khinh người quá đáng, đáng chém!
Minh Hồ trong vắt, đầm nước óng ánh, ánh sáng tỏa khắp nơi, mây mù rộng lớn bốc hơi nghi ngút, phong cảnh vô cùng mỹ lệ.
Trong hồ có linh thú thỉnh thoảng vọt lên, có những loài được Thái Võ nhất mạch chăn nuôi, cũng có loài thuộc chủng tộc ban đầu. Rất nhiều con đã trở nên tinh quái, linh tính mười phần.
Giữa không trung, huyền hạc giương cánh, nhanh nhẹn bay lượn, tư thái ưu mỹ, có linh nha hoành không, vạch ra quỹ tích mang theo ánh lửa.
Cách đó không xa, vùng núi tiếp giáp Minh Hồ lại càng tiên quang diễm diễm, lúc nào cũng dâng lên thụy khí, giống như động phủ tiên gia xuất thế, ở đó linh cầm thụy thú càng nhiều hơn.