Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Non sông tươi đẹp, cảnh trí nghi nhân, có thể nói là cảnh đẹp ý vui, đẹp không sao tả xiết.
Tâm trạng của Sở Phong không phải rất tốt, một mình uống rượu trên khinh chu, mặt không biểu cảm, sát ý trong lòng tăng vọt.
Hắn đã phát hiện, Thái Võ nhất mạch chính là một rào cản không thể bước qua trong lòng hắn, chỉ có một trận chiến nghiền ép, báo huyết cừu mới có thể an ủi thương tích trong lòng.
Thái Võ nhất mạch khinh người quá đáng, giết cha mẹ của hắn, còn làm nhục bọn họ trước mặt người khác. Không đánh chết đám người này không đủ bình nỗi phẫn nộ trong lòng hắn.
“Minh Ngọc, chừng nào thì ngươi xuất sư? Đại thế đến, rất nhiều đệ tử hạch tâm của các môn phái tiến hóa lớn đều rời núi, muốn ma luyện bản thân trong loạn thế.” Thiếu nữ đến từ mạch sư tỷ Thái Võ tên Tuyền Lâm hỏi. Nàng ta mặc một thân áo đỏ, ánh mắt dài hẹp, rất xinh đẹp.
Minh Ngọc mặc một chiếc áo dài màu xanh da trời, tuấn tú mà ưu nhã. Cậu ta buông chén rượu xuống, đáp: “Ta còn chưa tiếp xúc với phấn hoa, dị quả, chờ tròn mười sáu tuổi thì có thể xuất sư.”
“Ồ, ta thật sự chờ mong. Truyền nhân Thái Võ tổ sư nhất mạch muốn một lần uy chấn dương gian. Chúng ta chờ đợi hào quang rực rỡ của ngươi.”
Minh Ngọc khiêm tốn nói: “Sư tỷ, sư huynh nói đùa. Các ngươi đều đã xuất sư, danh chấn một phương, ta nào có thể so sánh được. Còn nữa, dương gian rất rộng lớn, cao thủ nhiều như mây, ta chỉ là một tiểu tu sĩ vừa ra ngoài, chỉ cần không làm mất mặt sư môn đã là tốt lắm rồi.”
Một vị sư huynh lên tiếng: “Ngươi sẽ không đối chiến với lão quái vật đâu. Dương gian tam hệ tranh bá, phân chia rất nhiều chiến trường. Đến lúc đó ngươi đến khu vực tương ứng, giao thủ với truyền nhân thế gia, đệ tử giáo phái lớn cũng vừa mới xuất sư. Mặc kệ thắng hay thua, đối với tu hành của bản thân đều có chỗ tốt rất lớn, là một loại ma luyện rất đáng ngưỡng mộ. Điều kiện tiên quyết là phải giữ được tính mạng. Trên chiến trường, tất cả đều thay đổi trong nháy mắt, tràn ngập các loại biến số.”
“Mấy vị sư đệ sư muội đến, không tiếp đón từ xa, thật sự xin lỗi. Ta vẫn luôn bế quan, vừa nãy mới biết được các ngươi đã đến.”
Mặt hồ xuất hiện một đại hán, thân cao hai mét, râu quai nón, tướng mạo thô kệch, mặc một bộ áo bào màu vàng, giống như một con chim đại bàng dán vào mặt hồ bay lượn đến.
Lại một đệ tử hạch tâm của Thái Võ nhất mạch đến.
Người này đã thật sự trưởng thành, là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.
“Long Vũ sư huynh, từ biệt mấy năm, phong thái của ngươi ngày càng xuất chúng, tu vi của ngươi khiến chúng ta phải sợ hãi thán phục.” Thiếu nữ áo đỏ Tuyền Lâm cười duyên nói, dung mạo ngọt ngào, dáng điệu uyển chuyển.
“Sư muội nói đùa, ta đã xuất sư nhiều năm, bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng tiến vào một trăm Thần Bảng, thẹn với kỳ vọng của sư môn.” Đại hán Long Vũ lên tiếng. Hắn ta đã là tiến hóa giả Thần cấp.
Hơn nữa, hắn ta còn là một trong một trăm cao thủ Thần Bảng.
“Long Vũ sư huynh khiêm tốn, dương gian rộng lớn mênh mông, đại châu san sát, cường giả xuất hiện lớp lớp, đừng nói một trăm cao thủ Thần cấp, ngay cả đứng vào một vạn cũng đã là thiên tài danh chấn một phương, giữa mấy chục, mấy trăm tộc đàn, đủ để trở thành đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của cường tộc.”
Có người cảm thán. Điều này cũng đúng tình hình thực tế. Không thể nói Long Vũ không đủ kinh diễm, mà là dương gian quá lớn, cho nên bài danh này cũng không rúng động quá nhiều.
Tuy nhiên, chỉ cần cẩn thận nghĩ lại một chút cũng cảm thấy nó đáng sợ. Hắn ta mới xuất thế bao lâu chứ? Hắn ta vẫn còn không gian tăng lên rất nhiều, tiềm lực cực kỳ lớn.
Long Vũ nói: “Hổ thẹn, lần trước ta đến gần Ung Châu gặp cung thần xạ của Đại Nghệ, bị thiệt lớn, một tiễn xuyên nhục thân suýt chút nữa mất mạng, bế quan dưỡng thương hơn nửa năm mới khỏi hẳn. Ta rõ ràng cảm nhận được nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Tiến hóa giả năm mươi vị trí đầu tiên Thần bảng dương gian quả thật đáng sợ. Đến nay ta vẫn còn chưa thoát khỏi bóng ma của thần xạ kia.”
“Sư huynh, có thể quyết đấu cao thủ tiến hóa giả Thần cấp trong năm mươi vị trí đầu dương gian tất nhiên có thể tiến thêm một bước, trong tương lai, ngươi nhất định sẽ trảm hắn ta. Hơn nữa, nếu xuất hiện một bước nhảy vọt, có lẽ giết vào mười vị trí đầu cũng khó nói.”
Những người này đều quen biết lẫn nhau, sau một phen chào hỏi, tất cả mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ.
Long Vũ nói: “Minh Ngọc ngươi thật sự muốn lên chiến trường, ngươi nên đi càng sớm càng tốt, đừng sợ thất bại. Ở đó có thể rèn luyện ngươi, chính là thu hoạch rất lớn của ta trong mấy năm gần đây.”
“Vâng, sư huynh, ta sẽ xuất quan sớm một chút.” Minh Ngọc gật đầu.
“Ồ, thơm quá, ha ha, lần này có lộc ăn rồi. Hoàng ngư như thế này cũng không thấy nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không có một hai con để ăn. Nào, nào, nào, hồ quang xuân sắc tiên hà diễm diễm, mau tranh thủ thời gian uống một chén rượu, tiêu đi ưu phiền loạn thế.”
“Chúc mừng Long Vũ sư huynh danh liệt một trăm vị trí đầu Thần bảng, cạn ly!”
Một đoàn người uống thoải mái, rượu lâu năm thơm phức, còn có mùi thơm ngát của hoàng ngư khuếch tán trên mặt hồ, khiến người ta phải sợ hãi thán phục. Loại mỹ vị vang danh dương gian hoàn toàn danh bất hư truyền.
“Các vị sư huynh uống ở đây, sao có thể thiếu chúng ta được.” Từ đằng xa có một đôi thiếu niên nam nữ xuất hiện, chẳng qua cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, khí tức thanh xuân mạnh mẽ.
Nam tử rất thanh tú, mi tâm có một con mắt nằm dọc, sau lưng còn có một đôi cánh chim màu vàng, khí chất vô cùng xuất chúng, quanh thân bao phủ một vòng thần thánh, giống như một vị thần trẻ tuổi giáng trần.
Hắn ta tên Chung Tú, là một đệ tử hạch tâm khác của Thái Võ nhất mạch, sau khi nhận được tin tức mới xuất quan, đạp sóng mà đến, phong thái phá lệ xuất chúng.
Thiếu nữ bên cạnh hắn ta rất đẹp, tư thái uyển chuyển, lồi lõm chập trùng, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã được xưng tụng vạn người mê, trên trán trắng muốt có chút ma văn, lại càng gia tăng vẻ yêu diễm cho nàng.
Nàng cũng là một trong những đệ tử hạch tâm của Thái Võ nhất mạch, tên Trác Hồng, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp động lòng người.
Trong sáu yêu nghiệt hạch tâm của Thái Võ nhất mạch, hôm nay đến bốn người là Minh Ngọc, Long Vũ, Chung Tú và Trác Hồng.
Người của sư tỷ Thái Võ đến cũng không ít, có tổng cộng năm người, đều là người có thiên phú kinh người. Không khí nơi này khá náo nhiệt.
Nhất thời, bọn họ nâng cốc ngôn hoan, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.