Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ồ, sư huynh, trên đường đến đây, ta và Trác Hồng sư muội bắt được một tên có bộ dạng khả nghi, lén lén lút lút. Sau khi bắt xong mới phát hiện bên trên hồn quang của hắn ta có khắc chữ. Người này dám vác xác đến Minh Hồ, thật sự không biết sống chết.”
Chung Tú lên tiếng. Đôi cánh chim màu vàng, mi tâm có mắt dọc, đây chính là tiêu chí huyết mạch Hỗn Độn Thần Ma. Một khi trưởng thành, trời sinh sẽ có một số đại thần thông.
Cậu ta rất được Thái Võ nhất mạch ký thác kỳ vọng.
Sóng mắt Trác Hồng say lòng người, đôi môi đỏ gợi cảm, mỉm cười ngọt ngào: “Loại người này thật sự buồn cười. Chúng ta bắt bọn họ còn không kịp, bọn họ còn dám chủ động hiện thân, vì thế chúng ta lập tức bắt ngay.”
“Ha ha, tốt, rốt cuộc cũng bắt được một sinh vật hồn quang có khắc chữ, vừa lúc ta còn muốn nghiên cứu bọn họ.” Long Vũ cười to, gương mặt mọc đầy râu ánh lên ánh sáng nhạt, uy mãnh như một con thần sư vương.
Minh Ngọc mỉm cười: “Ừm, đúng là có chút buồn cười. Đây chính là linh hồn chuyển thế mà tên tạp ngư Sở Phong lựa chọn hay sao? Đúng là không chịu nổi. Xem ra cái tên tạp ngư Sở Phong ở Âm phủ cũng chẳng có gì đặc biệt, ánh mắt nhìn người có vấn đề.”
Một phen bàn luận, tất cả đều miệt thị Sở Phong Âm phủ.
Minh Ngọc lại nói: “Các ngươi nói cái tên tạp ngư đó có đến không? Đã qua mười năm rồi, hắn chuyển thế dương gian hay lén lút đến đây? Lúc trước hắn suýt chút nữa đã đột phá kết màng, bị phát hiện mới vô công bỏ đi.”
Trác Hồng mang theo ý cười nói: “Hừ, ta ngược lại mong hắn lén đến đây. Bằng không, nếu hắn đầu thai dương gian, cẩn thận tính toán, cũng chỉ là một tên hỉ mũi chưa sạch, không đủ cho ta giết.”
Bây giờ nàng mười lăm tuổi, còn một năm có thể hấp thu phấn hoa ăn dị quả. Đến lúc đó, thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhất định quật khởi.
Đệ tử hạch tâm sư tỷ Thái Võ nhất mạch Tuyền Lâm cười nói: “Lúc trước, người này đã có thực lực Thần Vương trung hậu kỳ. Nếu hắn muốn lén đến ám toán chúng ta, chúng ta sẽ rất phiền phức.”
Minh Ngọc cười nói: “Sư tỷ, ngươi không hiểu rõ Âm phủ rồi. Thần Vương chỗ đó cũng xứng được xưng Vương? Thiên tài dương gian ta vượt qua hai đại cảnh giới đã có thể hoành kích hắn.”
Thiên lam bảo y trên người cậu ta phát sáng, khiến cho cậu ta nhìn càng minh tú xuất trần hơn. Minh Ngọc đặt ly rượu trên tay xuống: “Hơn nữa, một khi hắn lén đến, tiến vào dương gian, đoán chừng sẽ bị đại đạo hoàn chỉnh áp chế, cảnh giới nhất định sẽ giảm xuống. Nói cho cùng, hắn ta cũng chỉ là tạp ngư dương gian, không thể so sánh được với tiến hóa giả dương gian.”
Long Vũ bá khí phất tay, nói: Mặc kệ hắn lén đến hay là đầu thai dương gian, một khi bị phát hiện, ta sẽ một cước đạp chết hắn. Hắn chết chắc rồi.”
Hắn ta xuất sư nhiều năm, thực lực khá mạnh, đã là thần chỉ.
Từ đằng xa, Sở Phong lẳng lặng uống rượu, mặt không biểu cảm nhưng sâu trong nội tâm lại có sát ý. Nếu xử lý những người này chẳng khác nào bứng nguyên ổ đệ tử hạch tâm Thái Võ nhất mạch và sư tỷ Thái Võ nhất mạch, khiến người của hai mạch này khóc cũng không có chỗ để khóc.
Hắn suy nghĩ, thật muốn biến suy nghĩ thành hành động, xử lý một đám truyền nhân hạch tâm.
Đúng lúc này, từ đằng xa Minh Hồ truyền đến tiếng ồn ào. Một cuộc chiến diễn ra, quyền mang khuấy động, kiếm khí cắt đứt trời cao, còn có huyết quang. Cuộc chiến vô cùng kịch liệt.
Chung Tú kêu lên: “Không ổn rồi, người có hồn quang khắc chữ đang được ta giam giữ ở chỗ đó, có người đang nghĩ cách cứu viện.”
Vừa nói, hắn ta vừa mở cánh chim màu vàng bay lên trời, đồng thời mở mắt dọc nhìn chăm chú khu vực bên hồ.
Vèo vèo vèo.
Những người khác xông ra thuyền lớn muốn đuổi theo.
“Các ngươi không cần động, cứ để cho ta là được, cứ tiếp tục uống rượu đi.” Long Vũ như kim sí bằng điểu, dán trên mặt hồ, khiến cho không khí như muốn nổ tung. Quá nhanh!
Chỉ trong nháy mắt, từ đằng xa truyền đến tiếng đánh nhau vô cùng kịch liệt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Long Vũ cười ha hả, dán trên mặt hồ bay trở về, giống như một con bằng vương đáp xuống thuyền lớn: “Có một lão thần chỉ ra tay, bị ta một tay trấn áp. Ta kiểm tra sơ qua thần trí của ông ta, lần này có khả năng bắt được con cá lớn. Lão gia hỏa này dường như biết được vị trí nơi ở của bằng hữu Sở Phong ở dương gian. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”
“Vậy thì thẩm vấn đi.” Trác Hồng nói.
Long Vũ đáp: “Không vội, ta đã nhốt bọn họ vào địa lao trong Minh Hồ. Sau khi chiêu đãi xong mấy vị sư đệ sư muội, chúng ta cùng nhau đi thẩm vấn cũng không muộn. Đừng để chuyện này làm chúng ta mất hứng uống rượu.”
Một đám người nâng ly cạn chén, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên Minh Hồ có không ít thuyền. Mọi người nghe xong đều giật mình nhưng không ai tỏ thái độ.
Sắc mặt Sở Phong âm trầm. Hắn không nghĩ đến chuyện này lại phát sinh. Người hồn quang khắc chữ sa lưới thì cũng thôi đi, lại còn có một vị lão thần chỉ đến cứu người, hư hư thực thực biết được nơi ở thân bằng cố hữu của hắn?
Một số số nhân của hắn thông qua giới màng, nhục thân tiến vào dương gian, gia nhập một số đại giáo.
Sở Phong không biết bây giờ bọn họ ra sao. Những người này bao gồm Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn, Thuận Phong Nhĩ Âu Dương thanh, Diệp Khinh Nhu, Lục Thông…, cũng có Ánh Hiểu HIểu, Ánh Vô Địch, Tử Loan, Nguyên Ma…
Là ai?
Sở Phong cảm thấy không yên. Sau khi đến dương gian, hắn luôn thu mình một góc, yên lặng tu hành. Bây giờ nghe được nơi ở của cố nhân, hắn làm sao có thể tĩnh tâm được?
Rốt cuộc là vị cố nhân nào xuất hiện, lại bị lão thần chỉ biết được?
Sở Phong muốn hành động, nhưng nghĩ lại, hắn lại ngồi im.
Trong thời điểm này, hắn nhạy cảm phát hiện được có thứ gì đó đang giám sát hắn, khiến cho hắn rùng mình, trong lòng run lên.
Rất nhanh, hắn dựa vào linh giác cường đại cảm ứng được, chính là những con quái ngư đã thành tinh trong hồ.
Thái Võ nhất mạch kinh doanh Minh Hồ nhiều năm, đã sớm xem nơi này là hậu viện của mình. Bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không gạt được bọn họ. Điều này khiến cho Sở Phong sinh lòng cảnh giác, càng lúc càng cẩn thận.
Cuối cùng, cho đến khi chiếc thuyền lớn đi xa, những người chèo thuyền du ngoạn cũng kết thúc, Sở Phong cũng không hành động.
Chạng vạng tối, hắn mới đứng dậy rời khỏi Minh Hồ.
Hắn thuận theo đại giang mà đi, cho đến mấy ngàn dặm mới bỏ thuyền lên bờ.
“Lư tử, thu nhỏ cơ thể đi.”