Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Minh Ngọc, Chung Tú, Trác Hồng, Long Vũ đều ở đây. Ba người trước rèn luyện cơ thể, ôn dưỡng thần hồn. Sau khi được mười sáu tuổi thì trực tiếp ăn phấn hoa, quật khởi tấn mãnh.
Người cuối cùng là Long Vũ thì lại ở đây dưỡng thương. Sau khi bị cung Đại Nghệ bắn bị thương, nhục thể đã được chữa khỏi nhưng tâm hồn vẫn còn tổn thương. Hắn ta muốn vượt qua cửa ải này, tiến thêm một bước.
“Bắt đầu từ người đi.”
Sở Phong dọc theo một nhánh sông thiên tủy, chui vào một địa cung, chuẩn bị ra tay với một mục tiêu nào đó.
Sau khi tránh đi đủ loại cấm chế, hắn điều khiển lọ đá vượt qua một khu vực sương mù, lúc này mới đến chỗ sâu trong địa cung.
Sở Phong nghiêm nghị. Sương mù ba động nhìn không có gì nhưng lại có thể ăn mòn thần linh. Ném vào một tàn khí thần binh, im ắng tan rã. Bất kỳ vật chất nào tiến vào sẽ bị tan rã. Đây quả thật là hiểm địa.
Sau khi Sở Phong tiến vào địa cung, hai mắt hiện lên ký hiệu, tránh đi đủ loại nguy cơ, sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh xuyên thấu vách đá nhìn chăm chú người trong địa cung, chính là Minh Ngọc.
Minh Ngọc đang ngồi xếp bằng trong một cái hồ chỗ sâu địa cung, bên trong có thiên tủy dịch, gần đó còn có các loại quáng hiếm thấy, đều dùng để nấu luyện cơ thể.
Những thiên tài địa bảo này, một khi lưu lạc ra bên ngoài, sẽ khiến cho rất nhiều tiến hóa giả giết đến đỏ mắt để tranh đoạt.
Sở Phong hành động, vô thanh vô tức rải xuống đất Luân Hồi. Hắn không cần bố trí trận vực, bởi vì nơi này vốn ngăn cách với bên ngoài, có đủ loại cấm chế. Hắn chỉ muốn che giấu thiên cơ mà thôi.
Hắn cảm thấy đất luân hồi đã đủ.
Cộng thêm có lọ đá, đủ để che giấu hết thảy. Dù sau này có người đến điều tra, thôi diễn ở đây cũng sẽ là một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không nhìn thấu.
Nơi này rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy. Đây là chỗ Minh Ngọc bế quan, không nhận được sự cho phép của cậu ta, bất kỳ người nào cũng không được phép đến gần, phòng ngừa cậu ta bị tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi bố trí thỏa đáng, Sở Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng tế ra mười mấy thần từ kỳ cắm xuống mặt đất, đề phòng Minh Ngọc lợi dụng địa thế quen thuộc mà chạy trốn.
Mặc dù hắn cảm thấy đối phương đã không còn cơ hội.
Sau đó, Sở Phong rời khỏi lọ đá, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhanh chân đi thẳng về phía trước, đến gần nơi Minh Ngọc đang ngồi.
“Sao?”
Đột nhiên Minh Ngọc mở mắt. Cho dù cậu ta đang nhập định cấp độ sâu, trong lòng cậu ta vẫn có cảm giác. Ở sâu trong linh hồn run sợ một hồi, giống như sắp có chuyện không tốt xảy ra.
Điều này khiến cho cậu ta cảm thấy thật sự bất an. Một tháng trước, cậu ta đã có cảm giác này, tâm huyết dâng trào, sinh ra trải nghiệm đặc biệt, vì thế cậu ta đã cùng với mấy vị sư huynh thiết lập kế hoạch, âm thầm chờ đợi, muốn nhìn xem phải chăng có điềm dữ hay không.
Nhưng chờ rất nhiều ngày, tất cả đều bình thường, cái gì cũng không phát sinh.
Khi đó, cậu ta cảm thấy bản thân đã cẩn thận quá mức, nhất thời tâm huyết bốc lên lại coi là thật, ngộ nhận sẽ có họa khó giáng xuống, nhưng thật sự chẳng có gì phát sinh.
Cho đến bây giờ, Minh Ngọc lại chấn động trong lòng. Cậu ta biết cảm ứng lúc trước không sai, hôm nay nó lại xuất hiện, sẽ có kiếp nạn giáng xuống.
Trên thực tế, cậu ta đã nhìn thấy người kia, một thiếu niên cũng không lớn hơn cậu ta bao nhiêu, khoảng mười tuổi, mi thanh mục tú, tướng mạo vô cùng tuấn tú, còn mỹ lệ hơn so với rất nhiều nữ hài tử khác.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại dám xông vào nơi này?” Minh Ngọc quát tháo, đứng bật dậy, thần quang toàn thân bộc phát, chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Cậu ta không thể tin được một thiếu niên lại có thể xông vào nơi này.
Trước đây, Thái Võ nhất mạch đã từng thôi diễn, lão quái vật thực lực cường đại, ví dụ như những tồn tại đã bước nửa bước vào Thiên Tôn nhất định có thể tiến vào, nhưng tại sao những người đó lại đến đây chứ?
Hơn nữa, cho dù có người không sợ bị mất mặt, muốn lấy lớn hiếp nhỏ cũng phải ước lượng trước một chút. Nếu muốn ra tay ở đây, nhất định sẽ lưu lại vết tích và khí tức. Với thủ đoạn thôi diễn của Thái Võ nhất mạch, làm sao mà không dò xét ra được?
Thế gian này có thiên sư cường đại có thể thấm nhuần thiên cơ.
Không ai dám phát rồ xông vào phúc địa động thiên của một môn phái tiến hóa khác để quát tháo. Nếu không, nhất định sẽ tao ngộ trả thù thảm liệt.
Nhưng một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lại cứ như thế mà xông vào.
“Cấp độ tạo hình còn chưa nấu luyện đến lĩnh vực kim thân, nhưng thực lực cũng chỉ ngang ngửa ta mà thôi, cũng dám đến mạo phạm ta.”
Minh Ngọc bình tĩnh lại, nhìn ra được thực lực của Sở Phong, hô hấp dần dần bình thường trở lại, cười lạnh nói một tiếng. Không có gì cần phải sợ. Cậu ta là đệ tử hạch tâm Thái Võ nhất mạch, cùng cấp độ, ai sợ ai?
Sở Phong mỉm cười, nói: “Cùng cấp độ giết ngươi mới có ý nghĩa. Địa cung sẽ thuộc về ta, ta sẽ lợi dụng chỗ này tẩm bổ cho mình. Sau khi đến cấp độ Kim Thân, ta lại đi giết sư huynh và sư tỷ ngươi.”
Ánh mắt Minh Ngọc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. Gã thiếu niên này lại dám cuồng ngôn trước mặt cậu ta, đúng là quá tự tin, quá phách lối.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Sở Phong.”
Sở Phong báo ra tên của mình, gương mặt vẫn nở nụ cười lạnh lùng, từng bước một đến gần.
“Cái gì?” Minh Ngọc chấn kinh. Là ai vậy? Sở Phong? Không phải là tạp ngư Âm phủ mà cậu ta hay gọi sao? Hôm nay hắn đã xuất hiện trước mặt cậu ta.
“Ngươi đúng là can đảm.” Minh Ngọc kêu lên, cảm giác lá gan của tên tạp ngư đến từ Âm phủ này quá lớn, dám xuất hiện ở đây, khiến cho cậu ta vừa rúng động vừa cảm thấy hoang đường.
Cậu ta lạnh giọng nói: “Ngươi dám báo tính danh, ngươi thật sự cho rằng có thể giết được ta sao?”
Sở Phong bình tĩnh đáp lại: ‘Nếu không có khí phách đó, nếu ngay cả ngươi ta cũng không giết được, ta lấy cái gì để diệt Thái Võ?”
“To gan lớn mật!” Minh Ngọc quát lớn. Đối phương thế mà dám ngông cuồng nói muốn diệt Thái Vũ, đúng là không biết sống chết.
Ngày thường, mấy người Minh Ngọc cũng không dám gọi thẳng ra tên của Thái Vũ, bọn họ tôn sùng ngài trong lòng, coi như là tín ngưỡng, thế mà con cá nhãi nhép kia lại dám phách lối như vậy.
“Thái Vũ tính là cái thá gì chứ, một bộ đạo thân của lão đi Âm Gian giết ta không phải cũng chết tại Đại Uyên sao. Dù là Thiên Tôn bất bại trong truyền thuyết ta cũng có thể lấy chân mà nghiền nát!”
Sở Phong cười. Hắn đang rất bình tĩnh và thoải mái, trong lòng cũng có sự tự tin. Đúng như lời hắn nói, nếu không có dũng khí dám một mình giết tới, ngay cả truyền nhân của mạch Thái Vũ cũng giết không xong thì hắn lấy gì mà dám chém Thái Vũ?!