Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Minh Ngọc rảo bước đến nghênh chiến. Lúc này cũng không còn lời gì để nói nữa, đã ở trong địa cung bị phong bế này thì chỉ có thể chiến một trận mà thôi, giết đối phương mới là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.
Tà áo xanh lam trên người Minh Ngọc bay phần phật, thần mang khuấy động, quanh thân được bao quanh bởi ánh sáng màu lam chói mắt. Trông hắn ta như một vị Thần Vương thiếu niên, tư thế oai hùng phấn chấn, khí vũ hiên ngang.
Đồng thời, khí thế trên người hắn ta đột ngột tăng cao, khiến cho không khí lưu động quanh người hắn ta nổ lớn, sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Đây là kết quả của việc năng lượng trong máu thịt tràn ra ngoài, giống như hình thành một mảnh Thánh Vực!
Chuyện này thật khiến người ta phải giật mình. Chỉ khi đến cảnh giới Thánh giả mới có thể hình thành Thánh Vực của riêng mình, có được nó thì dù có quyết đấu với những kẻ đồng cấp xuất chúng vẫn có thể đứng vững bất bại!
Minh Ngọc còn chưa tới cấp bậc kia, nhưng phạm vi một trượng xung quanh hắn ta lại hình thành được phần nền móng ban đầu mờ ảo có màu xanh thẳm, quả thật là ghê gớm.
“Giết!”
Minh Ngọc chủ động công kích, bằng bất cứ giá nào cũng phải giành được phần thắng. Tại địa cung bị phong bế không còn đường thoát này, hắn ta bắt buộc phải giết chết con cá nhép này mới được.
Thái Vũ Phong Thiên Chỉ!
Vừa bắt đầu, hắn ta đã tung ra tuyệt học, đầu ngón tay phóng ra ánh sáng xanh sánh ngang với một vài thần binh lợi khí, có thể đánh nát các loại khiên chắn bí bảo.
Sở Phong cười lạnh, trực tiếp nghênh đón, quyền ấn biến thành màu đen, sau đó phóng ra chùm sáng lớn màu đen. Đây chính là Tiểu Ngư quyền mà Đông Thanh truyền thụ cho hắn.
Kỳ thật, đây chính là Thiếu Âm quyền thời tiền sử, là một môn thần kỹ.
Trong nháy mắt, khu vực xung quanh hắn nhỏ xuống những hạt mưa màu đen, từng giọt một biến thành những con cá nhỏ, cứ như âm ngư Thái Cực đang vẫy đuôi cong mình.
Bùm bùm bùm!
Quyền ấn màu đen va chạm với chỉ mang màu lam, bùng nổ thành một đóa hoa năng lượng kì dị, đánh lõm cả vách đá trong địa cung.
Mà vách đá này đã làm từ một loại đá hiếm cực kỳ cứng cáp rồi đấy.
Hai người chỉ mới bắt đầu phát động công kích chém giết lẫn nhau thôi mà Minh Ngọc đã phải cau mày, ngón tay hắn ta đau nhói vì bị những con âm ngư kia dây dưa, năng lượng màu xanh lam phóng ra từ Phong Thiên Chỉ đều bị mấy con cá nhỏ kia nuốt lấy.
Hắn ta chuyển động thành một vòng sáng, linh mang xanh thẳm nở rộ, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi. Hắn ta muốn dùng tốc độ tuyệt đối này để hóa thành một vệt sáng đánh chết Sở Phong.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ địa cung đều được bao phủ bởi ánh sáng xanh mênh mông.
Nhưng tốc độ của Sở Phong cũng không kém hắn ta. Sau khi vận chuyển Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, dưới chân hắn thi triển bí thuật Súc Địa Thành Thốn (1), giống như một vệt sáng lao qua giao triền với hắn ta.
(1) Súc Địa Thành Thốn: là thuật vận dụng cảm ứng của địa khí để thay đổi vị trí của mặt đất mình đang đứng, chỉ cần bước một bước là đã đến được chỗ mình cần đến.
Đây là một đợt tiến công chớp nhoáng!
Ầm!
Minh Ngọc bị đánh đến bay ngược ra đằng sau, sau khi chạm đất phải liên tiếp bước lui vài chục bước, ngón tay thì co giật run rẩy, đau nhức khó nhịn, ánh sáng phóng ra từ đầu ngón tay cũng mờ nhạt dần.
Sao có thể như thế được? Hắn ta là đệ tử nòng cốt của mạch Thái Vũ, từng được Thần Vương đích thân truyền thụ tuyệt học, nửa bước Thiên Tôn chỉ điểm qua, sớm đã thăm dò đến sự huyền bí của Đại Đạo, thế mà hôm nay lại rơi vào thế yếu?
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu chiến đấu thôi mà hắn ta đã sắp bại?
Minh Ngọc cảm thấy thật nhục nhã. Hắn ta là ai chứ, được người ta tôn xưng là kỳ tài trẻ tuổi hiếm thấy, dù chưa tiếp xúc với phấn hoa nhưng mười hai tuổi đã rèn luyện và ôn dưỡng chính mình đến cảnh giới Tố Hinh, đây là thành tựu rất hiếm có.
So bì khắp Dương Gian cũng đủ để kiêu ngạo, cũng chỉ có những truyền nhân của các thế gia tồn tại trên nhân thế hàng triệu năm mới có thể sánh bằng.
Ngoài ra, hắn ta từ tận đáy lòng vẫn không phục, thề phải vùng lên nghiền ép đám đệ tử của các Đạo thống tiến hoá Cứu Cực, bởi vì mạch này của bọn hắn có lực lượng nên rất tự cao, thuỷ tổ là Vũ Phong Tử, người trong truyền thuyết đã tung hoành khắp vùng phương Bắc của Dương Gian mà không có đối thủ!
“Có chút môn đạo đấy!” Sở Phong nhận xét, xoa tay hằm hè, lại lần nữa ép tới phía trước.
Minh Ngọc lạnh lùng trừng mắt. Thời gian qua hắn ta khá tự phụ, thế mà lại bị kẻ mà hắn ta coi là cá nhép đánh giá như thế. Dù linh cảm có điềm không lành, nhưng hắn ta vẫn xông lên bằng mọi giá.
Trong không gian kín như thế này, chỉ có tử chiến mới là đường ra duy nhất!
Hắn ta "bùm" một tiếng vọt lên, như một con Thiên Long xanh quét ngang trời, tràn ngập lực lượng bùng nổ, mạnh mẽ thi triển động tác của Thái Vũ Ma Bàn quyền, nện xuống dưới như điên.
Sở Phong cười lạnh, chẳng thèm quan tâm. Hôm nay mục đích của hắn khi đến đây không chỉ vì báo thù, giết chết truyền nhân nòng cốt của mạch Thái Vũ, mà còn muốn kiểm nghiệm thành quả tu luyện mấy năm này.
Từ khi đi vào Dương Gian, hắn chưa từng trải qua một trận chiến đúng nghĩa!
Cho dù tại ổ rồng cũng chỉ là đầu cơ trục lợi.
Hiện tại thì lại khác, hắn tự báo danh tính chính là muốn mạnh mẽ chém giết, không chừa cho mình đường lùi, chủ động sát phạt.
Lần này, quyền thuật mà hắn thi triển chính là học được từ một tờ truyền thừa lấy từ Mộng Cổ Đạo, được xưng là kinh thư tiến hoá Chung Cực. Hắn từ tờ giấy này đã ngộ ra một loại quyền pháp còn chưa tính là hoàn thiện.
Hiện tại, đã đến lúc hắn thi triển quyền pháp này. Ánh sáng phát ra từ nắm đấm là thứ biến hóa rõ ràng nhất, từ đen biến thành vàng, cuối cùng trở thành màu hoàng kim, nhưng ẩn trong đó cũng có nhàn nhạt huyết quang!
Ầm ầm!
Uy lực của quyền này rất mãnh liệt, hắn đã mấy lần va chạm kịch liệt với Minh Ngọc trong lúc quyết đấu, sử dụng đấu pháp cứng đối cứng, thậm chí từ bỏ cả kỹ xảo, chỉ thô bạo nghiền ép.
Minh Ngọc giận dữ, đối phương thật quá phách lối, hắn đây là đang miệt thị bằng tâm lý. Hắn cứ trực tiếp lao đến mạnh mẽ, bá đạo một cách phóng khoáng như vậy là đang khinh thường hắn ta sao?
Minh Ngọc gầm nhẹ, quanh thân trỗi dậy hào quang, Thái Vũ Ma Bàn quyền vừa phóng ra đã hiện lên một cái cối xay lớn mang theo sương mù, muốn mài chết Sở Phong giữa hai thớt.